Chương 18: Em muốn tôi chết?

1.3K 87 40
                                    

"Nói được làm được, có giỏi thì giết tôi đi?"

Delphi cười nhẹ, bình tĩnh nhìn gã đàn ông kia rồi làm ra động tác rụt rè như thể ở trước mặt Idris, nhằm mục đích chế giễu với trò hề mà bọn họ tốn công mang tới. Thực chất, vốn dĩ cô đối với lời đe doạ không một chút rung động hay sợ hãi, thậm chí còn thấy nó rất buồn cười vì độ hài hước của nó.

Đám người kia vậy mà lại muốn xem cô như con rối rồi mặc sức điều khiển sao? Delphi đâu ngu.

Nếu cấp trên thực sự muốn cô chết, chắc chắn sẽ không để cánh tay trái của mình vào hang cọp thế này. Càng không thể không nói thêm, rõ ràng trước khi cô nhận được lệnh phải đóng vai nô lệ để tiếp cận và giết chết Idris Miller, đã có vô số người phải chết khi làm nhiệm vụ.

Mà Delphi cũng chỉ là một trong số ít những người còn may mắn sống sót đến hiện tại, ngoài ra, cô còn có thể thành công dụ dỗ Idris vào tròng như vậy, tránh không khỏi việc bọn chúng cảm thấy sốt sắng, muốn nhanh nhanh muốn lật đổ ách thống trị độc tài của hai kẻ đứng đầu của Đức Quốc Xã lúc bấy giờ.

"Tôi cũng chỉ đưa tin thôi, em có nói với tôi cũng vô dụng."

Gã đàn ông từ đầu đến cuối vẫn đứng yên như tờ, im lặng nhìn Delphi rồi cười nhẹ, như thể anh ta đã đoán được cô sẽ nói ra câu này.

Delphi là vậy, gương mặt cô luôn luôn bày ra biết bao nhiêu biểu cảm, hành xử thông minh đến mức khiến trái tim con mồi tan rã, sau đó lại nhẫn tâm giết chết kẻ thù mà bản thân đã được giao phó. Tâm tư khó đoán, dù cho miệng lưỡi có nói lời yêu, thì tình cũng không dao động trong bất kỳ nhiệm vụ nào.

Một con búp bê giết người chẳng quan tâm thế sự, chỉ là còn một thứ luôn tồn đọng mãi, đó là tính khí bốc đồng khó có thể phai nhòa.

"Chuyển lời với bọn họ, con này máu liều nhiều hơn máu não, muốn giết thì cứ việc, bắn phát vào tim hay đầu là được rồi. Càng nhanh càng tốt, tôi đỡ phải đợi lâu."

Anh ta không nói gì nữa, xem ra lần ghé thăm này đối với cả hai người họ chỉ toàn vô ích, mắt nhìn xung quanh, đánh giá một hồi rồi định xoay người rời đi. Bất chợt giữa chừng lại bị cô gọi trở về, chưa kịp phản ứng đã nghe cô hỏi thêm.

"Sau trò đấu súng kia còn mấy người còn sống?"

"4"

"Không có gì làm thì tiện tay giúp tôi giết hết bọn họ đi, đấu trí với tên điên đủ mệt rồi, suy nghĩ thêm làm sao cho đám gái đó biến mất chắc tôi thăng thiên mất."

Khoé môi hắn giật giật, giống như đang nhịn cười hết mức có thể. Nhưng vì để giữ thể diện cho cái tôi của Delphi, hắn chỉ đứng im rồi chậm rãi trả lời.

"Chết hết rồi."

"Chết hết rồi?"

"Ừm."

Delphi cắn chặt răng, giật mình nắm chặt tấm chăn trong tay, phải tốn rất nhiều sức mới kiềm chế cảm xúc hỗn loạn của bản thân. Bởi lẽ, khi nghe thấy giọng nói vô cùng thản nhiên ấy, cô biết chắc chắn sự việc này không phải do hắn ta làm mà là có kẻ khác đứng sau chuyện này.

[Yandere] Tù Nhân Là VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ