Chap 13: Sẽ chẳng còn ký ức về chúng ta...

511 39 12
                                    

Em ấy là mùa xuân tươi đẹp, là mùa hạ thanh mát, là mùa thu dịu dàng, là mùa đông ấm áp...Em ấy là thanh xuân của tôi, là người tôi thương...Kỳ Duyên của tôi. Em ấy đã thực sự trở về rồi. Nhưng Kỳ Duyên ơi ~ Sao ánh mắt khi em nhìn chị đã chẳng còn như ngày hôm đó, một ánh mắt vô cùng xa lạ thật sự làm chị rất đau lòng.

Tôi chợt nhận ra khoảng cách của em và tôi ngay lúc này. Khoảng cách không phải là độ dài mà nó nằm ở tâm của hai người, tâm của em đã không còn hướng về tôi nữa rồi...

-"Gấu Béo ~ Em không thể cứ như thế mà quên đi ký ức của chúng ta. Chị không cho phép em làm như vậy"-Minh Triệu không giữ được bình tĩnh ôm chầm lấy Kỳ Duyên, nước mắt từ lúc nào đã rơi xuống ướt cả 2 bên má.

-"Thật sự là tôi không nhớ ra chị..."-Kỳ Duyên đứng bất động để Minh Triệu khóc ướt cả một bên vai của mình.

Minh Triệu sau một lúc kích động cũng bình tĩnh lại, nhìn lấy người trước mặt rồi thở dài một hơi. Trên đời này người giống người là chuyện bình thường, với lại Kỳ Duyên của cô đã mất lâu như vậy rồi, cô không thể vì một người có gương mặt giống với Kỳ Duyên thì liền cho rằng đó là Gấu Béo của cô. Nhưng quả thật người này giống với Kỳ Duyên đến chín phần. Một phần còn lại chính là...

-"Xin lỗi. Nhưng vì chị có một người bạn cũ...em và em ấy rất giống nhau...""

-"Là người chị gọi là Gấu Béo sao?"-Kỳ Duyên trầm lặng một chút rồi hỏi lại chị.

-"...Em nói em chưa từng đến Sài Gòn...thật sự là Sài Gòn không có chút ấn tượng gì với em sao?"

-"À...Ừ"-Kỳ Duyên hơi ngập ngừng rồi thở dài một hơi "Cách đây 5 năm, tôi bị một vụ tai nạn, sau khi tỉnh lại đã chẳng nhớ gì...Tôi cũng không nhớ chắc là mình có bạn ở Sài Gòn không? Nhưng mà một chút ký ức về Sài Gòn tôi cũng không có..."

-"Người bạn đó của tôi chắc không phải là em rồi"-Minh Triệu có rất nhiều câu hỏi nhưng rốt cuộc cũng không hỏi gì thêm để tránh cho Kỳ Duyên khó xử "Chúng ta gặp nhau cũng là một cái duyên. Hôm nào chị có thể mời em uống cafe không?...Ý chị là chúng ta có thể làm bạn với nhau không?"

-"Tôi cũng sắp trở về Hà Nội rồi. Lần này tôi đến Sài Gòn vì công việc nên cũng không ở lâu"

-"Nếu em không bận thì chúng ta có thể cùng đi dạo được không...dù sao đêm nay cũng là đêm giáng sinh đi nhà thờ một mình cũng sẽ buồn lắm"-Khi nghe người kia sắp rời đi làm Minh Triệu có chút khẩn trương.

Kỳ Duyên mỉm cười đáp ứng lời mời của Minh Triệu.

-"Chị tên là gì?"

-"Chị tên là Minh Triệu. Phạm Đình Minh Triệu. Còn em?"

-"Tôi tên là Nguyễn Cao Kỳ Duyên"

Minh Triệu sau khi nghe đến cái tên vô cùng quen thuộc liền chấn động, tâm có chút loạn nhưng vẫn luôn giữ nét mặt hết sức bình tĩnh.

-"Tên chị đẹp thật. Trùng hợp thật, tên của chúng ta đều là 4 chữ. Tôi nghe nói những người tên 4 chữ đều rất đẹp và dễ thương. Quả thật là vậy"

[Triệu Duyên]Chị Gái Đối Diện Ơi ~Nhìn Về Phía Em Này ~Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ