Đám Cưới

425 16 3
                                    


Ngày cưới của Thái Anh cùng Lệ Sa cuối cùng cũng được rầm rầm rộ rộ mà tổ chức linh đình. Họ làm theo một phần giống như kiểu Pháp, cả hai tuy vang tiếng linh đình nhưng ngày đầu kết hôn thì chỉ có hai bên gia đình cùng một số bạn bè thân thiết chứng kiến sự kiện thiêng liêng đó.

Lệ Sa cùng Thái Anh đứng đối diện với người chủ hôn lễ là ông cả Lạp và ông Phác. Tuyên bố đồng ý trở thành vợ chồng và đeo nhẫn cho nhau, cả hai nhìn nhau nét mặt tràn đầy hạnh phúc.

- HÔN ĐÊ!!!!! Trí Tú đứng kế Trân Ni hào hứng hô lên, em bên cạnh cũng chỉ cười theo mà vỗ tay hưởng ứng.

Đám người vì đó cũng reo lên theo.

- Hôn đi hôn đi

Lệ Sa bình thường bạo dạng nhưng hôm nay lại chỉ đứng im đó, đơ ra như vẫn chưa tiếp nhận hết thông tin bên dưới. Phút chốc mặt liền đỏ lên, nàng thấy chị mặt đỏ lại một mực đáng yêu liền đưa môi qua hôn vào môi chị một cái.

Ông Phác bà Phác "Ôi trời! Con tôi" cả hai tay xoa xoa trán vì sự bạo dạn của con gái mình.

Ông cả Lạp thì vỗ tay vui vẻ tán thành.

- Tốt lắm tốt lắm, trăm năm hạnh phúc nha.

Mọi người đua nhau chúc mừng. Đến lúc dự tiệc cưới hai nhà thông gia gộp lại đãi cả làng cùng ăn.

- Ôi trời chị Sa em hào phóng quá. Trí Tú vừa gấp thức ăn vừa khen ngợi, tuy vậy trên bàn ăn trừ cô ra không ai nói câu nào

- Em ăn đi. Trí Tú là như vậy, chỉ cần một chút vui liền quên mất tình hình hiện tại. Em đưa tay xuống bàn nhéo đùi Trí Tú.

- Ây da. Cô bị nhéo đau liền phản ứng mà réo lên.

- Con bị sao vậy? Bà Kim thấy Trí Tú sắc mặt khó coi liền hỏi.

- Dạ... con không sao! Chỉ lỡ chân đá trúng cái gì bên dưới thì phải. Cô vừa nói vừa giả vờ cúi xuống bàn xem, tiện nắm tay Trân Ni bên dưới.

- Là cục đá thôi mẹ.

- Ừ, đừng có vung tay vung chân khắp nơi. Bà nhắc.

- Trân Ni ăn đi, con để tay ở dưới làm gì ? Ông Kim thấy Trân Ni đang để tay dưới bàn mặt thì nhìn Trí Tú, liền nhắc nhở khéo.

- Dạ, con chỉ tò mò thôi cha. Mọi người ăn đi đừng lo cho con. Em cười cười ngại ngùng đáp trả lại không khí này.

Mãi đến lúc ra về thì cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thật là, không gặp thì thôi. Gặp nhau thì tự nhiên lại khó xử. Trân Ni nói khi chỉ còn hai người ở lại nhà Thái Anh phụ dọn chút đồ.

- Xin lỗi em, vì tôi mà mọi chuyện mới như vậy. Cô nắm lấy tay em nhận lỗi.

- Em không sao. Em cúi mặt nhìn lên tay cô vẫn đang đeo chiếc nhẫn cưới của cả hai, em nhớ tới nhẫn của mình ngày đó để lại nhà cô. Không biết có còn ở đó hay không.

- Trân Ni, một chút về nhà mình tôi có chuyện muốn nói với em.

- Nhà mình? Em nhỏ giọng hỏi lại, nhà đó còn có thể gọi hai chữ "Nhà mình" hay sao ?

CHỒNG CHUNG. Ver [JENSOO-LICHAENG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ