Cú Lừa

432 17 9
                                    


Từ ngày Trí Tú đeo lại nhẫn cho Trân Ni, cả hai như quay lại thời gian lúc còn chưa cưới. Em thì đi dạy, cô thì đi mần. Mỗi ngày dù bận cách mấy cũng sẽ tìm gặp nhau một chút, tuy vậy nhưng chuyện cả hai Trí Tú vẫn chưa sang nhà họ Kim để hỏi xin đón Trân Ni về

- Em đợi tôi, thời điểm thích hợp tôi lựa lời xin cha đón em về nhà nha. Cô ngồi dưới tán cây nhìn cảnh ngắm cảnh sông trước mặt, tay đan chặt tay Trân Ni

- Cô có sợ không? Em nhìn cô, giọng tựa như gió chiều nhẹ thoang thoảng

- Sợ sao? Cô cười tươi lắc đầu

- Nói không sợ cha thì là nói xạo nhưng mà so với chuyện sợ bị cha rày thì sợ mất em hơn

- Hứ! Nếu lúc trước cũng nghĩ được như vậy thì đâu có chuyện này xảy ra. Em vờ làm lẫy quay mặt sang hướng khác

- Thôi, xin lỗi đi mà. Lúc đó thật sự cảm giác khác lắm, nếu tôi lúc đó nhận ra được cớ sự này thì chắc đã không làm như vậy rồi. Trí Tú bối rối

Trân Ni em chỉ nhìn hướng khác mà mím môi cười mặc cho Trí Tú phía sau mình năn nỉ ỉ ôi

- Mợ hai của tôi ơi! Em tha cho tôi chuyện đó đi mà

- Chuyện dễ bỏ qua như vậy hay sao Kim Trí Tú ?

- Tôi cũng biết lỗi của mình đáng chết, mà nghĩ lại chết rồi làm sao mà yêu em? Nên mới ráng sống nè, vừa yêu vừa phục vụ mợ tận tình. Nói câu trước câu sau liền nở nụ cười gian tà, Trân Ni đỏ mặt quay phắt lại nhìn Trí Tú

- Nhớ ra chuyện tốt đẹp thì không nhớ, những chuyện đó thì lại nhớ! Cái đầu của cô hai Kim Trí Tú rốt cuộc là có những gì ở trong đó? Em đưa tay chỉ mạnh vào trán cô đến bật ngửa cổ lên trời

- Hehe, không có hẳn nhớ hết. Cô cười hề hề gãi gãi đầu

- Hay mợ chỉ tui đi, lúc đó như thế nào ?

- Được! Kim Trí Tú vào nhà rồi em chỉ cho cô hay. Trân Ni gật gù rồi đứng dậy phủi đít đi vào nhà

Đây là một căn nhà nhỏ gần bờ sông nằm rất xa làng của họ. Kỳ này Trí Tú vừa lại đi nước ngoài một lần nữa nhưng đi cùng Bảo Bảo để giao lại công việc bên đó cho Bảo Bảo rồi một mình về. Vừa về tới đã đợi Trân Ni dạy xong liền bắt cóc chở ra xa tận đây. Lúc còn chưa là vợ chồng cô vẫn thường dẫn Trân Ni tới đây ngắm hoàng hôn rồi sáng hôm sau mới chở em về sớm nên là có cho ngời dựng hẳn một căn nhà nhỏ để ngủ lại.

Trí Tú nghe Trân Ni nói vậy thì tí tởn chạy theo sau, cửa vừa đóng lại được tầm năm phút thì có tiếng nói có phần hoảng hốt

- Không, Trân Ni hình như sai sai gì đó. Là giọng của Trí Tú

- Không có sai đâu, tại cô không nhớ đó chứ thật ra tụi mình như vầy nè

Bên trong nhà nhỏ là cảnh tượng Trân Ni đang nằm đè lên người Trí Tú ánh mắt mang ý cười thích thú

Trí Tú bị em giữ hai tay thì yếu đuối vùng vẫy, người có võ mà lại không làm lại một cô giáo yếu đuối ?

CHỒNG CHUNG. Ver [JENSOO-LICHAENG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ