Thiên Tài 1

1.1K 53 1
                                    

Vào một buổi sáng đẹp trời, trong một khu dân cư nhỏ những căn nhà được xây dựng có một lối kiến trúc tương tự nhau trước cửa nhà luôn là một khoảng sân vườn rộng xanh miết màu cỏ xinh đẹp.
Một thân hình béo béo người đứng trước cửa nhà rõ đều vang lên.

Cửa gỗ trắng mở ra một thân hình cũng cao tương đồng nhưng là gầy gò cùng trắng trẻo hơn ló ra nhìn đến, nhìn thấy người trước mặt khuôn mặt cậu bé tóc vàng có chút méo lại tay vẫn giữa chặt lấy cửa chỉ chừa một khoảng nhỏ ý đồ không muốn cho người ta cơ hội tiến vào.
Thân hình béo trước cửa cũng không nề hà, cánh tay béo ú chùi đi hai dòng nước mũi trắng đục trên mặt liếm liếm môi cười một cái ngây ngốc rồi vươn tay ra một bộ muốn bắt tay xã giao thân hiện.

-Hi, tớ là Hans rất vui được gặp. Thấy người kia không có ý định sẽ bắt tay, cậu bé từ trong lòng đã ôm lấy một rổ trứng gà hai tay đẩy lên phía trước.
Cậu nhóc lần này không là không sẽ nhượng bộ một vẻ mặt nhăn nhó cả hai dần co cả năm phút đồng hồ. Edsel đã có chút tức tối khuôn mặt nhỏ trắng noãn ửng đỏ.
-Mommmmmm. Cậu ta hét lên lập tức đóng sầm cửa lại nghe tiếng bước chân nhanh chóng chạy lên trên cầu thang.

-Ôi trời, Edsel..Edsel chuyện gì vậy. Một giọng người phụ nữ ngọt ngào vang lên sau đó cửa lại được mở tới.
-Chào con Hans,thật đáng yêu. Bà nhéo lấy cái má béo của cậu bé.
–Xin lỗi nhé, Edsel có chút khó chịu thôi, thằng bé bằng tuổi con đấy. Mẹ Edsel vô thức trêu đùa một loạn tóc trên vai. Bà là một người phụ nữ kiểu M điển hình với một mái tóc vàng xoăn ngang vai khoác trên mình  chiếc đầm hoa xinh xắn lúc nào nói chuyện cũng sẽ chú ý để giọng nói của bản thân mà điều chỉnh thật nhẹ nhàng.
-Vâng cô. Hans lúc này mới có thể giao được giỏ trứng trên trán cũng đã có mồ hôi mỏng.
Mẹ Edsel mỉm cười đóng lại lại cửa khuôn mặt hạ xuống một bộ, giọng nói đanh lại dạy dỗ trẻ em.
-Edsel không được vô lễ như thế nữa.
Cậu nhóc nhỏ nằm ịch trên ghế sofa đảo mắt thái độ rồi mới đáp.
-Con mới không quan tâm cái thằng nhóc béo đó. Cậu phùng lên đôi má phụng phịu nói tới .
Mái tóc vàng nhạt ôm sát lấy khuôn mặt trắng nhỏ trông như thiên sứ, bà vẫn là nhịn xuống được muốn tiến đến nắm lấy khuôn mặt nhỏ hun lấy.
-Mẹ nói nghiêm túc đấy nhé, con sắp vào đại học rồi thái độ nên tốt hơn.
Đúng vậy không nghe lầm đâu nhóc nhỏ chưa đến một mét năm 12 tuổi thanh xuân đã sắp tiến vào đại học. Bởi vì Edsel là một cái thiên tài trời sinh, ở cậu 7 tháng tuổi đã biết nói, từ thời điểm 1 tuổi trở đi cậu đã có thể nhớ mọi chuyện một cách rất rõ ràng.
Edsel 2 tuổi thuần thục biết viết, 5 tuổi đã có vốn ngôn ngữ dồi dào có thể nói lưu loát được tiếng Việt Nam, Tiếng Mỹ cùng tiếng Cam,
7 tuổi đã giải được hàm số, vẽ phương trình tiếp tuyến…
Không cần phải kể thêm làm gì nhìn những cái bằng khen cùng với huy chương treo kính trên tường sau ghế sofa là rõ ràng.
-Nào tới giờ ăn rồi.
Một tiếng báo hiệu mỗi ngày 3 lần phát lên liền nhanh chóng có 4 con người ngây ngắn ngồi vào chỗ của bản thân, lại như thủ tục mỗi ngày vương tay nắm lấy nhau hình vòng tròn bắt đầu cầu nguyện thành tâm.
Edsel ti hí đôi mắt nhìn mọi người vẫn đang rất nghiêm túc mà đọc thì trề môi duy nhất trong cậu chỉ có khoa học, thần linh vốn là thứ con người tự bịa ra để có thể dựa dẫm vào về mặt tinh thần.
-Edsel à? đem bánh táo qua nhà Hans đi con.
-Con không đi.
-Thế thì được thôi và con sẽ không được tham gia hội nghị khoa học vào cuối tuần này đâu nhé.
-Đấy là uy hiếp là quy phạm đó mẹ biết chưa?
-Mẹ không quan tâm vì mẹ không phải luật sư, mẹ là mẹ của con.
Nathan trừng mắt nhưng bà ấy cũng không hiền lành mà trừng ngược trở lại.
Cuối cùng cậu cũng phải đi Edsel chán nản, trước khi ra khỏi nhà phải chỉnh thẳng lại quần áo, cậu bé chỉnh nhẹ nơ đỏ trên cổ rồi mới đánh tiếng gỗ cửa.
-Chào Mr Rosan, cháu theo lời dặn của mẹ đem qua bánh táo đây, được rồi cảm ơn. Đưa được khay bánh vào tay người cậu đã chờ không được mà quay đầu bỏ đi.
-Này chờ đã đừng vội. Tay nhỏ bị giữa lại.
-Hans bằng tuổi cháu đấy nó đang chơi trong vườn kìa, con vào kết bạn với thằng bé đi nhé.
Đúng thế bằng tuổi nhưng một người là thiên tài một đứa là thằng nhóc thảm hại.
Edsel không tự nguyện bị lôi ra chơi với Hans.
-Chào cậu Edsel cậu có muốn xem thử gà đẻ trứng thế nào không?
-Không cảm ơn.
-Cậu biết tại sao cây mọc lá rồi lại rụng không. Sao nó không chỉ là cây thôi. Không cần mọc là nữa.
-Sao cậu lại để tóc làm gì?
-Để không bị hói chứ. Hans cười híp mắt.

(ĐM) Mỹ Cường QuynhUyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ