Chương 10

1.2K 83 5
                                    

Tôi bị Vegas bắt về nước

Anh ta tiêu hủy mọi bằng chứng liên qua đến tôi ở Anh, giải quyết chuyện của Nick cũng như xóa sạch mọi dấu vết về sự sống của tôi

Anh ta bắt tôi cái tòa biệt thự đó, nhốt tôi vào trong căn phòng đã ám ảnh tôi suất thời gian dài đó, trói tôi lại bằng cái xích đã từng giam cầm tôi

Phòng Vegas treo đầy ảnh của tôi, anh ta nói anh ta rất nhớ tôi, nhớ đến nỗi sắp phát điên rồi

Tôi cực khổ trốn tránh Vegas. Anh ta lại liều mạng tìm kiếm tôi, không biết đã giết bao nhiêu người để mò đến được nhà tôi

Cứ nghĩ bản thân có thể sống yên ổn ở nước ngoài, nhưng nào ngờ Vegas lại mò đến, anh ta giết Nick, bắt tôi về, nhốt tôi lại

Tôi khổ sở cầu xin anh ta tha cho Nick nhưng anh ta không nghe, anh ta đã giết cậu ấy, giết chàng trai đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi ở nơi đất khách quên người

Haha, cuộc đời này...thật bất công mà...cướp đi mọi thứ của tôi...kể cả tự do...tôi...tôi...không còn tự do nữa...tôi lại phải ở bên người miệng nói muốn ở bên tôi nhưng lại đối xử với tôi không khác gì con chó thế này...Vegas...

  - Em gan thật Pete...dám trốn tôi...

Vegas ngồi trước mặt tôi, tay cầm đĩa cơm súc cơm đưa cho tôi

Tôi quay mặt đi, Vegas tức giận nhét thìa cơm vào miệng tôi nhưng tôi lại vùng vẫy không chịu mở miệng, cuối cùng Vegas ấn mạnh thìa cơm vào khóe miệng tôi làm cho nó chảy máu

  - Pete...Pete...tôi xin lỗi...

Vegas luống cuống đi tìm giấy lau máu cho tôi

  - Dừng lại đi Vegas...tôi không cần...

Tôi lạnh lùng nói, Vegas quay người lại nhìn tôi, ánh mắt có chút hối lỗi

  - Pete à...

  - Tại sao lại bắt tôi về đây?

  - Không Pete...

  - Anh đâu có yêu tôi?

Vegas sững người bỏ thìa cơm trên tay sang một bên

  - Có Pete...anh...

  - Anh yêu tôi bao giờ? Anh ép buộc tôi làm mọi thứ, bắt nhốt tôi, thậm chí giết những người ở bên cạnh tôi, anh nói xem...vậy là yêu sao?

  - Anh xin lỗi...Pete...em nghe anh nói được không?

  - Vậy anh có nghe tôi nói bao giờ không?

Vegas không nói nữa, tôi được đà nói càng lúc càng nhiều

  - Tôi không muốn sống như này đâu Vegas...tôi là con người...tôi muốn sống tự do anh hiểu không? Là tự do!

  - Anh hiểu...nhưng anh không nỡ...

  - Không nỡ hay là ích kỉ?

Nước mắt tôi bắt đầu lăn xuống, đã 1 năm trời tôi đã không khóc trước mặt ai rồi, nó lại chỉ chảy xuống khi tôi đối mặt với Vegas

  - Anh thật không nỡ nhìn em đi...

  - Tại sao?

  - Từ trước đến nay...anh chưa bao giờ yêu ai...anh không biết nó là gì...anh chỉ thấy những người xung quanh anh họ vì tiền mà tiếp cận anh...chỉ khi anh gặp em, em không giống họ, em luôn ở bên cạnh anh...chăm sóc cho anh...anh chưa bao giờ có loại cảm xúc này với ai hết...vậy nên anh không muốn làm mất nó...

Fanfic [VegasPete]: LeaveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ