Chương 13

1K 76 3
                                    

Tôi và Can bị Tankhun lôi đi khắp nơi chơi, đến gần tối thì lại bắt tôi về Chính gia, may mà có Porsche ở đó, nếu không là tôi bị Tankhun bê về đó mất rồi

Lẽ ra tôi chỉ định dẫn Can đi chơi một chút rồi về, nhưng bị Tankhun lôi đi chơi đến sẩm tối không về được nữa nên đành phải thuê một phòng tại khách sạn ở lại quê đêm

  - Can, con nhớ phải ngoan nha, Pa đi tắm xíu ba ra chơi với con

  - Dạ...

Can miệng trả lời tôi nhưng mắt lại dán vào đống đồ chơi Tankhun mua cho hồi chiều nên không thèm chú ý gì đến tôi hết

Tôi bất lực nhìn thằng bé rồi vào phòng tắm

15 phút sau...

  - Can ơi, đi tắm với pa nào?

Tôi đi ra khỏi phòng tắm gọi Can, nhưng không ai trả lời

Tôi chạy khắp phòng tìm Can nhưng không thấy thằng bé đâu hết

Tôi hốt hoảng chạy ra ngoài hỏi lễ tân nhờ họ check lại camera, nhân viên khách sạn cũng giúp tôi check lại, thằng bé ôm lấy con gấu bông nhỏ một đi khi ra khỏi khách sạn lúc không một ai chút ý

Tôi nhìn camera xong, một mình chạy ra ngoài hoảng loạn tìn Can

  - Can!!! Cantaloupe!!! Con đang ở chỗ nào vậy???

Tôi vừa chạy vừa gọi tên Can, vẫn không thấy thằng bé đâu

Dừng chân lại một chút, tôi dựa tay vào cột đèn, thở hổn hển

Tôi nhìn xung quanh một lượt, rồi lại chạy tiếp đến trung tâm thành phố, vừa chạy vừa gọi tên Can, chỉ mong thằng bé nghe được mà trả lời tôi

  - Can!!!!!!!!!!!!

Đi đến một đoạn đường, tôi nhìn thấy một dáng vẻ nhỏ bé quen thuộc đang ôm một con gấu bông nhỏ ngồi ở ghế gỗ đang nói chuyện vui vẻ với một ai đó

  - A Papa!!!

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, liền lạy đến ôm chặt lấy Can

  - Con không sao chứ Can? Trời đất con trai tôi! Con có bị thương ở đâu không? Sao lại lén chạy ra ở đây chứ?

Tôi nhìn ngó xung quanh cả người thằng nhỏ này lo lắng

  - Con không sao...

  - Thằng bé không sao đâu...Pete...

Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn, đó...đó là Vegas...

Tim tôi lúc này bỗng muốn ngừng đập vậy. Tôi không nói gì, bế Can lên quay người định bỏ đi thì Vegas kéo tôi lại

  - Pete...đừng đi...

  - Làm phiền anh bỏ tay ra khỏi người chúng tôi, chúng ta không có bất kỳ một mối quan hệ nào cả vậy nên tô không có nghĩa vụ phải nghe lời anh

  - Anh xin em...nói chuyện một chút thôi...10 phút...à không, 5 phút thôi cũng được...anh...

  - Pa...pa có thể nói chuyện với chú ấy mà...chú ấy không làm gì con hết...

  - Con...

Tôi nhìn Can, rồi quay lại khẽ liếc Vegas, anh đang nhìn tôi, bộ dạng khó sở như đang muốn cầu xin tôi vậy

Fanfic [VegasPete]: LeaveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ