_Vegas_
Lần tôi gặp Pete là khi cậu ấy đang đi lang thang trên một con đường vắng
Lúc cậu ấy ngã xuống, tôi chỉ có ý tốt mang cậu ấy về tá túc nhờ một đêm thôi
Nhưng khi lần đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hoa anh đào đó...là ánh mắt của mẹ...cậu ấy giống mẹ đến lạ...
Lúc đầu, tôi rất chán ghét ánh mắt đó, nhưng rồi tôi lại bị chính ánh mắt cùng nụ cười nhỏ đó hớp mất đi cái linh hồn lạnh lẽo này của tôi
Tôi cho em nơi ở, cho em công việc, em coi tôi như mạng sống mà bảo vệ vậy, tôi không chú ý đến nó nhiều cho đến cái ngày em hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà tôi giao cho em, cái biểu cảm vui sướng như một đứa trẻ được bố mình khen đó...nó rất đáng yêu...nó làm tôi càng lúc càng muốn chú ý đến em hơn
Cái này đưa em từ bar về, nhìn dáng mê người đó của em, tôi nhịn không được...sau đó...
Lúc em cố tránh mặt tôi, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy rất khó chịu...thấy buồn...tôi chẳng biết cảm xúc đó là gì...tôi chỉ biết là bản thân thấy khó chịu khi em cố tình làm thế với tôi
Tôi cố kéo khoảng cách giữa tôi và em lại, càng cố em lại muốn đẩy tôi ra...rõ ràng là em có ý với tôi mà, tại sao lại tránh tôi?
Sau bao lần cố gắng, cuối cùng em cũng ở bên tôi...
Nhưng cuộc chơi nào mà chẳng đến lúc tàn? Tôi dần lạnh nhạt với em...
Tôi chẳng hiểu sao nữa...có lẽ do cái bản chất khốn nạn vốn cố trong máu của tôi chăng?
Chúng tôi quen nhau 3 năm...
Cái ngày em muốn nghỉ việc, tôi đã rất bất ngờ, một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi...em ấy không giữ lời hứa đó!
Rõ ràng trước khi em ấy đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi mà? Tại sao em ấy lại muốn đi? Pete...em ấy lại giống mẹ rồi...giống người phụ nữ đã bỏ rơi tôi...người đã làm tôi ra nông nỗi như này...
Thế là tôi bắt nhốt em lại...
Tôi đã giết Nop, giết người vệ sĩ đã trung thành với tôi suất mười mấy năm qua
Chẳng có lý do gì nhiều cả, tôi chỉ muốn em ấy biết cái giá của những người dám trốn thoát khỏi tôi thôi
Nhưng sau lần đó em lại hận tôi, em nói tôi là đồ khốn...đúng...tôi là kẻ khốn nạn...tôi chưa bao giờ nói bản thân mình tốt cả...tôi chỉ muốn em biết hậu quả của việc không giữ lời hứa với tôi mà thôi...
Nhưng tôi chợt ra một vấn đề...em đã không còn thích tôi nữa rồi...em ghét tôi vì tôi giết Nop?
Sau đó...em lén trốn khỏi tôi...
Suất một năm trời tôi như phát điên lên vậy
Tôi biết Nat và Porsche giúp em...dù rất bực...dù rất muốn giết họ...nhưng dưới quyền lực của Chính gia...tôi không làm gì được cả...
Tôi cố gắng moi toàn bộ thông tin về em, thậm chí là tự mình về quê em tìm nhưng không có một chút tung tích nào cả...tôi tìm em đến sắp điên rồi...