Dạo này ở trên khắp các trang mạng xã hội đang nổi lên rầm rộ một địa điểm sống ảo và check-in mới của các bạn trẻ. Đó là một tiệm trà nho nhỏ tên "Mộng Cảnh", nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, xung quanh tràn ngập cây cối xanh tươi, không khí cực kỳ trong lành, mát mẻ, pha lẫn một chút sự thuần khiết. Nguyên nhân dẫn tới việc tiệm trà nhỏ này bỗng dưng nổi danh chỉ sau một đêm, bắt nguồn từ một bài viết cảm nhận về tiệm trà này của một blogger khá có tiếng trong lĩnh vực review các cửa hàng.
Một bài viết đến từ một blogger có một lượng người xem nhất định, lúc đầu ai cũng nghĩ đây là chiêu trò PR của tiệm trà nhỏ bé ấy. Tất nhiên, vẫn có những người tin tưởng bài viết cảm nhận mà đích thân tới tiệm trà Mộng Cảnh để trải nghiệm thực tế. Không ngờ rằng, tất cả những vị khách đã trải nghiệm dịch vụ tại tiệm trà xinh đẹp ấy đều đánh giá rất cao. Thậm chí, còn có một vài nhà phê bình ẩm thực cũng đã tới nơi đây, rồi cũng bị sự nồng hậu của chủ tiệm với nhân viên làm cho cảm động không thôi, liền quay về và viết nên những áng văn hoa mỹ, dành những lời khen ngợi không ngớt tới tiệm trà Mộng Cảnh ấy. Và dần dần, danh tiếng của tiệm trà ngày càng bay xa, đã vượt ra khỏi khu vực thành phố Bắc Kinh. Có những vị khách từ phương xa cũng không ngại đường xá xa xôi, đến tiệm trà này chỉ để uống một chén trà nhỏ. Thật là dụng công quá đi.
Một ngày của tiệm trà Mộng Cảnh kể từ sau ngày định mệnh hôm ấy, đã thay đổi không ít. Cũng không rõ nữa, Vương Cửu Long có cảm giác không quá khác biệt so với trước đây, chỉ là anh ta sẽ phải pha trà nhiều hơn thường lệ.
"Hôm nay Châu Cửu Lương không về tiệm sao?"
Trương Vân Lôi đã liều cái mạng già này để phục vụ nhóm khách cuối cùng trong buổi trưa. Y ngồi xuống ghế nhựa, thở hồng hộc, chẳng khác là bao lúc y đi hoá giải bóng ma cho khách hàng. Còn Vương Cửu Long, lúc này anh ta cũng đã vật vờ trong quầy pha chế, chỉ muốn nằm chảy thây ra sàn nhà.
"Em không rõ nữa, ổng không có nhắn tin trong nhóm chat. Nhưng tuần này có nhiều sự kiện lớn trong trung tâm thành phố, chắc là Cửu Lương sẽ đi suốt, ít khi về."
Sau khi lấy lại tinh thần bằng vài phút nằm dài ra bàn pha trà, Vương Cửu Long cũng đã tỉnh táo hơn. Anh chàng cầm bình trà nóng, mang ra ngoài bàn cho Trương Vân Lôi, tiện tay túm lấy một nắm kẹo trong hộp giấy rồi bỏ vào túi áo.
"Em đi nghỉ một xíu rồi quay ra ngay. Có gì anh trông tiệm giúp em nửa tiếng với nha."
Lời nhờ vả tha thiết khẩn cầu của Vương Cửu Long làm cho Trương Vân Lôi phát ngán, nhưng y cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Vương Cửu Long nhận được cái gật đầu của Trương Vân Lôi, ngay lập tức chạy biến vào trong phòng nghỉ của nhân viên, anh ta còn không quên cảm ơn người anh của mình.
"Cảm ơn anh!"
Trương Vân Lôi nhìn bóng lưng cao lớn đang chạy vào trong phòng nghỉ, y chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Rót một chén trà nóng hổi, Trương Vân Lôi ngồi vào chiếc ghế mây, ngả lưng thoải mái thưởng trà, giữa một buổi trưa hè nắng oi ả.
Lý Minh Ân đi theo chỉ dẫn của bản đồ công nghệ, cô leo lên hơn mười bậc thang, rồi lại đi thẳng thêm khoảng tầm ba mươi mét nữa, cuối cùng cũng đã đến được cánh cổng của tiệm trà Mộng Cảnh. Cánh cổng bằng gỗ xoan đào, điểm thêm rất nhiều cây thân leo bám quanh các thanh ngang. Lý Minh Ân sờ vào một bên cổng, phát hiện ra cổng không có khoá, mặc dù bây giờ đã vào giờ nghỉ trưa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đức Vân Xã ] Tiệm trà Mộng Cảnh [ I ]
Não FicçãoĐây là một câu chuyện dài, về những người không có một cuộc sống bình thường. Sinh lão bệnh tử, họ lại thiếu mất đi chữ tử, và bất tử đối với những người ấy, chính là một lời nguyền. Tái bút: Tác giả không quá quan tâm đến votes, nhưng lại rất thích...