• mười lăm • Rung động

53 11 0
                                    

Bên nhà của Trương Cửu Linh, nhờ có sự giúp sức của Vương Cửu Long, một bàn nhậu đã ra lò, toàn những món nhậu tốn bia tốn rượu. Tô Giai Y sáng mắt nhìn bàn ăn, cô nàng vỗ vai Vương Cửu Long, hết lời khen cho anh.

"Em biết mà, chưa bao giờ anh nấu cho em ăn, nhưng em vẫn tin vào khả năng nấu nướng của anh. Hôm nay là em được mở mang tầm mắt nữa rồi."

"Cảm ơn em, anh giỏi đó giờ rồi."

Vương Cửu Long được cô nàng khen ngay trước mặt Trương Cửu Linh, anh chàng không khỏi tự kiêu chút đỉnh. Trương Cửu Linh cũng không hề phủ nhận trù nghệ của anh bạn mới quen, hắn lại thích tác phong đứng bếp của Vương Cửu Long hơn. Gắp một miếng gỏi cá trích ăn thử, Trương Cửu Linh nhìn Vương Cửu Long, rồi ra dấu OK.

"Ngon lắm luôn á! Anh thật sự rất giỏi luôn á Cửu Long!"

Gãi gãi đầu, Vương Cửu Long cũng thấy ngại rồi đó. Trương Cửu Linh mà tính tình y hệt Trương Trọng Nguyên, lại càng làm anh tin tưởng hơn, rằng hắn chính là chuyển kiếp của người mà Vương Cửu Long yêu.

Tô Giai Y xỉn quắc cần câu, cô nàng bắt đầu nói chuyện lảm nhảm, về công việc, cũng như là về tên sếp khốn nạn hay chèn ép nhân viên ấy. Tội nghiệp cô gái nhỏ quá mà, hai mươi lăm tuổi đầu mà vẫn chưa có một mối tình nào cả, công việc thì bấp bênh chẳng biết khi nào ổn định lại.

Trương Cửu Linh mắt nhắm mắt mở. Men bia cũng đã đánh bại hắn, làm cho Trương Cửu Linh đỏ ửng cả khuôn mặt. Gục ngã xuống bàn nhậu, họ Trương tựa hồ không còn sức lực đâu để mà nói chuyện nữa. Vương Cửu Long không dám uống nhiều, dù tửu lượng của anh rất tốt. Chỉ còn một mình họ Vương là đủ tỉnh táo trên bàn nhậu ngày hôm nay. Và việc làm bây giờ của Cửu Long chính là giúp hai người say nằm trên bàn đến được chỗ nằm an toàn.

Hơn mười một giờ, Trương Cửu Linh và Tô Giai Y đều được Vương Cửu Long đưa về phòng khách. Tô Giai Y nằm im lìm trên ghế sofa, Cửu Long không quên đắp cho cô nàng một tấm chăn bông. Còn Trương Cửu Linh, hắn ta được Cửu Long bế lên giường ngủ, tiếng rên vì rượu của hắn vô tình làm cho Vương Cửu Long đỏ cả mặt. Trương Cửu Linh nũng nịu như một chú mèo, ôm lấy cánh tay đang ôm mình, rên rỉ lưu luyến.

"Đừng có đi...mà~ Ở lại đi~"

Ôi không, Vương Cửu Long thật sự không ổn rồi. Anh chàng đang ngồi trên một đống lửa cháy rất to, chỉ vì sự mềm mại đột ngột này của Trương Cửu Linh. Ngồi xuống giường ngủ, Vương Cửu Long khẽ gỡ hai tay của Trương Cửu Linh ra khỏi cánh tay của mình, anh nhẹ nhàng xoa đầu hắn, thì thầm nhỏ nhẹ.

"Em vẫn luôn ở đây mà. Em sẽ không đi đâu cả, hứa đấy."

Vành tai của Trương Cửu Linh đỏ lên rồi, không phải là do men rượu đâu. Trong vô thức, Cửu Linh vẫn nghe thấy và cảm nhận được sự dịu dàng của anh bạn kia. Trái tim này của hắn đột nhiên rung động thêm một lần nữa, dẫu trước đó Trương Cửu Linh đã từng tự hứa hẹn rằng sẽ không có tình cảm với bất kỳ một ai nữa cả.

Dù có bị men say làm cho mụ mị đầu óc, Trương Cửu Linh vẫn nhận ra được người đối diện ôn nhu với mình tới nhường nào. Còn Vương Cửu Long, anh chàng đã đợi người ấy đầu thai chuyển kiếp đã hơn một trăm năm. Giờ đây kiếp này của người đang nằm bên cạnh, bản thân anh vừa thấy vui, lại cũng có đôi chút muộn phiền.

[ Đức Vân Xã ] Tiệm trà Mộng Cảnh [ I ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ