trời trưa nắng ấm khẽ len lói qua khe rèm trắng muốt chiếu vào gương mặt xinh đẹp làm park sunghoon lờ mờ mở mắt, cậu vươn mình bật dậy, trong đầu chẳng nhớ nổi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì. đầu tóc bù xù dựng chỉa tám hướng, vừa ngáp dài một cái gã đã xuất hiện với cái muôi trên tay.
"dậy ăn trưa đánh răng rửa mặt đi, lát đi chỗ này với tao. hôm nay chưa cần đi làm vội."
"đi đâu?"
"thế có đi không?"
"đi."
không biết là jongseong sẽ đưa cậu đến chỗ khỉ ho cò gáy nào nhưng nghe tới việc được đi với gã thì mắt cậu sáng lên, phóng vào nhà tắm thay đồ. bữa trưa hôm nay là cà ri gà với bò hầm, đúng là con nhà giàu sinh ra từ vạch đích như gã thì bữa nào cũng sẽ là bò hảo hạng. sunghoon tuy gia thế không kém cạnh nhưng cậu hoàn toàn sống vào tiền lương tháng, một cắc cũng không mở mồm ra xin mẹ nói gì là ăn đồ năm sao mỗi ngày. jongseong sớm khoác lên mình bộ đồ trông thật thời trang, chải chuốt xịt nước hoa các kiểu nhìn phong cách hơn bao giờ hết, ngồi ở sofa chờ con rùa kia ăn hết bát cơm xong xuôi cả thì mới lên đường.
gã lái xe còn cậu thì nhìn ra cửa kính ngắm cảnh, đầu hơi ong ong vì một tối quắc cần câu. jongseong bỗng lên tiếng
"còn mệt không mày?"
"tử tế đến đáng sợ... nhưng mà tao hơi nhức đầu tẹo thôi. hôm qua ai đưa tao về đấy? jungwon à?"
"tao chứ ai. mày phải nhìn cái bản mặt mày lúc đó, hài chết đi được." gã cười.
...
"ôi jjongsaengie của tao đấy àaaaa?"
sunghoon thấy jongseong liền buông jungwon ra mà bổ nhào đến túm lấy tay áo không buông khiến gã phải nói là vật lộn khó khăn lắm với cái thằng này. cậu hết đu bám rồi còn kéo chặt cổ gã xuống trao gửi những cái bobo nồng nhiệt. jongseong khóc không được mà cười cũng không xong, ba thằng em thì cười ngậm không được mồm. đến nước gã phải ấn cậu xuống giường bịt chặt cái miệng xinh rồi lấy đại cà vạt trói hai tay sunghoon vào thì không khí im ắng mới quay trở lại.
"ổng nốc dữ luôn á anh ơi. một chai soju lận." sunoo dẩu mỏ.
"mới một chai mà đã say thế này rồi á?"
"dạ, nửa chai là ổng ngất trên cành quất luôn rồi." jungwon phụ họa thêm.
bố cái thằng, tửu lượng kém còn thích uống cho đẫy vào.
"ừ vậy để anh đưa sunghoon về. cảm ơn vì đã gọi cho anh nhé, làm phiền mấy đứa rồi."
...
jongseong dĩ nhiên là vừa kể vừa tận hưởng niềm vui khịa vợ còn sunghoon thì nhục không còn chỗ mà chui. dĩ nhiên gã không kể cuộc đối thoại mùi mẫn ngập nước mắt đêm qua.
"đến nơi rồi."
nơi này là một trung tâm thương mại lớn nằm trong khu đô thị sang trọng, cậu ngó ra từ kính xe, quay đầu lại hỏi
"đi chỗ này làm gì?"
"mua quần áo mới cho mày, mua đồ cưới, ờ... nhẫn các kiểu. mày bảo mẹ lên lịch kết hôn sớm mà."
BẠN ĐANG ĐỌC
jh || forced marriage
Fanfictionbằng một cách thần kì nào đó, thì park jongseong, 25 tuổi, phải rước một của nợ mà gã mới quen về và phải gọi là vợ. cái đứa mà gã phải xưng chồng hô vợ này chính xác là park sunghoon, một thằng trạc tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn đối tác. 🎐...