sunghoon cầm khay thịt bò lên ngắm nghía, chụp tới chụp lui gửi cho jongseong vì cậu chưa bao giờ tự đi siêu thị một mình. chụp mải miết gần hết cả cái tủ đụng thịt của người ta rồi thì cậu nhận được cái tin nhắn từ bạn trai.
"lấy khay này này."
sunghoon mím môi gật nhẹ rồi vươn tay ra lấy khay thịt nào đấy chứ nhìn cả tủ lạnh chẳng biết cái jongseong chỉ là cái mẹ nào, với cậu thì cái nào chẳng giống nhau, gửi bồ check hộ cái legit thôi. bỗng tay chạm trúng một người, cậu hốt hoảng giật mình rụt tay lại nói xin lỗi bằng tiếng hàn vì trong phút chốc park nhỏ quên mất mình đang ở berlin.
"ơ? cậu là người hàn à?"
đối phương ngạc nhiên, và cậu cũng chẳng khác gì khi gặp được đồng hương.
"cậu cũng thế hả?"
"wow! không ngờ tôi gặp người hàn ở đây đấy." chàng trai đối diện phấn khích mỉm cười thân thiện rồi đưa tay ra ngỏ ý một cái bắt tay chào hỏi "tôi là choi soobin, là du học sinh nên hiện làm việc ở đây. còn cậu?"
"park sunghoon."
...
"cậu tới đây lâu chưa?"
soobin đặt tách trà ấm và đĩa đồ ăn vặt xuống bàn kính còn sunghoon thì phá lệ đi theo người lạ về nhà. căn hộ của anh ta không quá rộng nhưng lại đơn giản và ấm cúng, sạch sẽ gọn gàng, khác với hầu hết đàn ông ở cái tuổi này. cửa kính lớn hướng ra sân vườn dễ dàng đón nắng sớm ấm áp, tiết kiệm hơn bao nhiêu khi buổi sáng chẳng cần thiết để bật đền. chiếc tivi lớn với bộ ps5 và xbox cũng được xếp cạnh nhau theo hàng lối nhìn ưng mắt, mùi hoa lan tỏa khắp nơi thơm phức, đến cả tách trà cũng có hương vị nhài khe khẽ nữa. người sạch sẽ ưa ngăn nắp như sunghoon rất ưng mắt.
nhẹ lòng thật, đây là cuộc sống mà sunghoon muốn tìm đến.
"tôi đào hôn tới đây mới một tuần."
soobin bật cười, việc đào hôn bây giờ vẫn còn tồn tại cơ á?
"thế kỉ 21 rồi vẫn còn ép cướp sao?"
"nhỉ?! tôi ghét nhất cái kiểu ép con cái vào luồng. mẹ tôi chính là người như thế dù tôi biết là bà ấy thương tôi lắm. dù đối tượng không tệ nhưng mà tôi còn quá trẻ để kết hôn. trước đây tôi đã sống một cuộc đời dưới sự kìm hãm rồi, dĩ nhiên tôi sẽ không để điều đó lặp lại đâu."
sunghoon nghiến răng, nghĩ lại thấy đời mình sao cay nghiệt. dù cậu chẳng bao giờ than khổ và vẫn luôn chăm chỉ nhưng nếu như mệt quá, park nhỏ vẫn được phép than thở chứ. chỉ là khi vấp ngã thì phải tự đứng dậy, thế thôi.
"tôi thích tinh thần ý chí chiến đấu của cậu. ít nhất cuối cùng tôi đã tìm được bạn ở đây là chung ngôn ngữ mẹ đẻ với mình."
"tôi cũng chỉ ở đây có một mình thôi nên chán lắm."
"cuối tuần nếu rảnh cậu có thể tới dự tiệc bbq ở nhà tôi, không đông lắm đâu, đừng ngại."
"có phiền anh không?"
"không hề, dù sao nhà cậu cũng ở gần đây, cách có vài cây số cũng tiện qua lại mà."
BẠN ĐANG ĐỌC
jh || forced marriage
Fanfictionbằng một cách thần kì nào đó, thì park jongseong, 25 tuổi, phải rước một của nợ mà gã mới quen về và phải gọi là vợ. cái đứa mà gã phải xưng chồng hô vợ này chính xác là park sunghoon, một thằng trạc tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn đối tác. 🎐...