19

1.4K 105 21
                                    

"anh về nhà ngay cho tôi!"

bà park vô cùng tức giận hét vào mặt jongseong qua điện thoại ngay sau khi một ai đó ở cái bệnh viện chết tiệt tường thuật lại bệnh tình của sunghoon. bà không biết hai người đã làm hòa và gã cũng đã xin lỗi cậu, thề rằng từ nay sẽ không một lần để cậu phải chịu oan uổng ấm ức mà không suy nghĩ, chẳng để con trai giải thích một lời đã đặt ngay một vé hạng thương gia ép thằng con trời đánh quay trở về hàn quốc ngay ngày hôm sau.

"mẹ, con đã nói là bọn con ổn thỏa rồi mà." gã nhíu mày cố gắng biện minh, bên cạnh là sunghoon đang ngồi ăn táo trên giường bệnh.

"mẹ à, mẹ thấy jjongsaeng nói rồi đó." cậu nói với sang cố gắng cứu lấy thằng bồ.

"nói cái gì mà nói? tôi bảo anh sang bảo vệ bao bọc chăm sóc hoonie mà anh gây ra cái họa gì đây? tôi dạy anh vũ phu vậy bao giờ hả jay park?" mẹ gã vẫn bực mình, nhìn giấy khám được gửi qua mail với hàng đống bệnh tật của con dâu tương lai, bà không khỏi thương xót. "anh đánh thằng bé nhập viện—"

"là sunghoon uống thuốc, con không hề-"

"vẫn là do anh nên sunghoon mới uống, có sai không?"

"..."

"không nói nhiều, anh mà không chăm được thì mang hoon về đây tôi chăm."

dứt lời, bà cúp máy.

jongseong thở dài, sau đó quay sang nhìn cậu, gã luồn tay mình vào cái tay đang cắm kim tiên truyền nước của cánh cụt.

"tao xin lỗi. mày còn đau chỗ nào không?"

"xin lỗi từ mấy hôm tới giờ chưa chán hả?" sunghoon nhướng mày chừa ra cái mặt rất thiếu đòn. "không, khỏe như bò."

"không còn đau là tốt rồi. tao biết là xin lỗi mãi cũng chẳng thay đổi được mấy nhưng tao thấy áy náy, vậy nên tạm thời cứ nghe tạm đi, sau này về nhà tao sẽ bù lại thời gian ở bên mày."

"còn biết áy náy là được rồi. đừng có trách bản thân quá, hôm đó cũng là do tao giấu mày đi khám bệnh với soobin nên mới ra nông nỗi này chứ đâu phải là mày hành động bốc đồng." cậu nhẹ nhàng, nhét nốt miếng táo vào miệng rồi ngả đầu vào vai jongseong. "ít nhất mày đã quay lại. mày không hề bỏ tao dù trước đó mày đã nói chia tay."

"tao nói thế thật à?" gã giật mình.

"ờ, chia tay đi, y vậy ớ." cậu nhại lại cái giọng hôm bữa.

"hoon."

"sao?"

jongseong quay sang hôn phớt lên môi cậu.

"cảm ơn mày vì đã còn sống."

...

"jay, lát đưa tao đi gặp soobin được không? tao biết có thể mày không ưa ổng nhưng vì soobin đã giúp tao rất nhiều nên tao muốn cảm ơn trước khi về."

sunghoon hai tay áo xắn lên gọn gàng, cậu chống nạnh thở phào sau khi đồ đạc đã được xếp đủ vào ba cái vali to oạch cùng một cái thùng các tông. cậu quay sang hỏi gã – người đang bận dùng băng dính bọc lại mấy thứ dễ vỡ. đáng nhẽ chỉ là mình gã phải về thôi nhưng thú thật cuộc sống một thân lẻ bóng đã quá nhàm chán so với độ dính người của park nhỏ nên cậu đã quyết định quay trở về seoul với giám đốc của mình và trở lại với vị trí thư kí.

jh || forced marriageNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ