"mày thực sự không muốn?"
"đi ngủ thôi nào, bây giờ không phải lúc. tao không muốn làm mày đau."
jongseong choàng tay ôm lấy sunghoon, và gã vừa thẳng thừng từ chối một lời mời ngon ngọt. sao mà gã nỡ làm cậu khóc đây?
"này, mày chán tao rồi à?"
"điên. chán tao đã đá mày lâu rồi."
"đừng có mà đá tao." sunghoon bĩu môi, tay níu lấy gấu áo gã.
"ừ, không đá."
"cũng đừng bỏ rơi tao."
"ừ, không bỏ. tao ở đây mà."
ngọt ngào.
...
sáng, ánh dương xuyên khe rèm cửa chỉ trỏ lên gương mặt anh tú của park nhỏ và nghịch ngợm lướt từ đuôi mắt đến bờ môi mọng. cậu khẽ cửa mình, quay sang tìm kiếm hơi ấm nhưng nhận lại chỉ là chỗ bên cạnh trống trơn đã lạnh lạnh từ lâu. sunghoon ngồi dậy nhìn quanh, lòng dấy lên sự bất an khi cậu không nghe thấy tiếng xào nấu hay mùi hương thơm lừng từ bếp, miệng mấp máy một lần, hai lần, ba lần đều jjongsaeng nhưng có vẻ chẳng có tiếng hồi âm của người lớn hơn tám tháng.
sunghoon xỏ dép đi ra phòng khách, bóng dáng gã khuất đi đâu mà tìm mãi chẳng thấy. cậu với quả đầu tổ quạ lo lắng ngồi xuống sofa, môi nhỏ vẫn jay ơi mày đâu rồi và căng tai để tìm lấy câu đáp lại.
"jay..." sunghoon mếu máo, cậu khóc như một đứa trẻ, trong lòng chắc nịch gã đã bỏ cậu đi không nói trước.
"dậy rồi hử? ngoài kia lạnh lắm đấy, nếu mà muốn đi đâu phải mặc ấm-" tiếng mở cửa cùng tiếng sột soạt như đánh thức vào não bộ nhạy cảm của cậu, jongseong bước vào với mấy thứ lỉnh kỉnh trên tay, gã hốt hoảng khi thấy em bé của gã đang nước mắt lưng tròng lăn không ngừng trên má "s-sunghoon?! sao mày lại khóc?!"
"jjongsaeng!!"
cậu gào ầm lên chạy như bay đến ghì chặt lấy gã làm gã xém nữa ngã ngửa ra sau vùi mặt vào vai gã tèm lem nước mũi. chưa hiểu là chuyện gì những park jongseong cứ xoa xoa đầu cậu cái đã, mãi đến lúc dỗ được cụt con thì gã mới lên tiếng.
"sao lại khóc? ị tắc bồn cầu không thông được à?"
"dơ! tao... tao tưởng mày bỏ đi rồi."
"hâm à? mặt tao uy tín thế này còn gì."
"thế mày đi đâu?"
"đi chợ chứ đi đâu. nhìn này, tao mua gà với thịt bò. tối nay ăn lẩu."
bên cạnh việc đi chợ, jongseong còn bận đi kết thúc vài đời người nữa.
dĩ nhiên, không phải là gã ra tay chém giết gì ai đâu, nhớ đám mấy thằng ashley không?
jongseong cho cả dòng họ tụi nó biết thế nào là ô nhục tổ tiên, thế nào là bị chặn cv không tìm được việc, thế nào là nợ hàng tỷ đô, thế nào là nát cả nửa đời người còn lại rồi. gã dậy sớm chỉ để phóng đến chi nhánh parkj ở đây cử người đi xử lí đám ruồi muỗi nhanh gọn, nếu không thể tống tù cho chúng nó ôm song sắt khóc than nhớ mẹ thì gã sẽ cho một cuộc đời bất hạnh đầy bi thương. đơn giản là như thế, vì chúng nó làm tổn thương người mà jongseong yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
jh || forced marriage
Fanficbằng một cách thần kì nào đó, thì park jongseong, 25 tuổi, phải rước một của nợ mà gã mới quen về và phải gọi là vợ. cái đứa mà gã phải xưng chồng hô vợ này chính xác là park sunghoon, một thằng trạc tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn đối tác. 🎐...