lâu rồi mới được hít thở không khí trong lành của berlin, cậu ngước nhìn ánh nắng nhẹ nhàng leo lắt qua những tán cây lá khẽ tiếng vi vu gió thổi xào xạc. ngồi trên xe của choi soobin, cậu đưa tay ra đón những chiếc lá khô rơi lả tả trong khung cảnh đượm vàng cuối thu lạnh lạnh. xe dừng lại ở căn nhà thân thuộc,
sunghoon ngẩn người.
cửa sổ mở, cửa ra vào không chốt, chẳng nhẽ nhà có trộm?
cậu vừa xuất viện sau hai tuần nên soobin đã tận tâm đưa sunghoon về tới nhà. thấy cửa không khóa và sắc mặt của park nhỏ không ổn, dường như anh cũng nghĩ rằng có nguy hiểm đang rình rập lấy cậu cánh cụt nên từ từ cầm cục gạch đẩy cửa vào giúp cậu.
"sunghoonie?" tiếng cửa vừa kêu là tiếng gọi vang ra từ bếp vô cùng thân quen.
jongseong.
..
"tôi là soobin, rất vui được gặp."
anh cười tít mắt lại và jongseong cũng lịch sự bắt tay trong khi sunghoon còn chưa hết hoảng loạn. tại sao thằng quỷ này lại ở đây? nó tới lúc nào sao không báo trước?
"j-jay sao mày bảo mày chưa sang được?!"
"thì xong rồi mới sang. sao? không thích à?"
"thích..." cậu đỏ mặt quay đi lí nhí.
"vừa đi đâu về đấy?"
"bệnh viện."
dứt lời, jongseong giật mình kéo tay áo cậu lên nhìn băng gạc được quấn cẩn thận xung quanh cổ tay. gã cau mày lại, lập tức chạy vèo vào phòng và quay lại với mấy viên kẹo vitamin dúi vào tay cậu.
"thằng đần, làm gì mà phải vào viện thế hả? đúng là không lo lắng không được mà. ai đánh mày? ai làm gì mày? hoon, ai dám động vào cục vàng của bố?"
"tao ngã cầu thang, gì căng."
choi soobin ngồi đó cũng dần hiểu ra vấn đề, thì ra người đàn ông đang đeo tạp dề với quả đầu vuốt keo đầy nam tính kia có quan hệ vô cùng thân thiết với park sunghoon đây. trước đó khi mới quen park nhỏ, soobin đã nghĩ đến việc thiết lập một mối quan hệ yêu đương cơ vì anh mê cái nhan sắc ấy quá chừng nhưng coi bộ anh không có cơ hội rồi.
cậu vừa đứng dậy bỏ vào nhà vệ sinh thì gã liền quay ngoắt sang hỏi chuyện họ choi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ một lúc xem có nên nói ra hay không. dù gì chuyện lớn thế này đâu thể giấu.
dù cậu đã dặn soobin giữ kín chuyện, nhìn jongseong tất bật như thế anh lại không nỡ nào để park nhỏ lẫn park lớn phải chịu đựng những điều tồi tệ như thế. anh tự nhủ, mong rằng tinh thần của gã sẽ được chuẩn bị trước trước những điều mà anh sắp nói.
"tôi muốn nói cái này nhưng mong cậu đừng nói cho sunghoon, tôi lỡ hứa sẽ giữ bí mật rồi." nhận được tín hiệu gật đầu thì anh tiếp tục "sunghoon bị cưỡng hiếp tập thể, cậu ấy không bị ngã cầu thang."
jongseong như chết lặng, rồi gã nhíu mày hỏi lại.
"anh nói rõ hơn được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
jh || forced marriage
Fanfictionbằng một cách thần kì nào đó, thì park jongseong, 25 tuổi, phải rước một của nợ mà gã mới quen về và phải gọi là vợ. cái đứa mà gã phải xưng chồng hô vợ này chính xác là park sunghoon, một thằng trạc tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn đối tác. 🎐...