ông xã em number 1 từ dưới đếm lên
chuẩn bị đi lát tao về đón đi tiếp đối tác
ô kê chồng iu mwa mwa
mwa cmm
ơ kìa bạn lại cọc với em roài 😒
đã xemjongseong tắt điện thoại, đã gần một tháng kể từ khi sunghoon được nhận làm thư kí và mối quan hệ của hai đứa cũng đi lên rõ rệt trông thấy, hạn chế chửi bới nhau lại hẳn. cậu làm khá tốt công việc của mình, vì thường xuyên làm việc chung nên đâm ra thân thiết hơn rất nhiều. chỉ có điều không ai biết hai người là hôn phu của nhau, jongseong không thích chuyện tình cảm xen lẫn với công việc nên đã yêu cầu sunghoon khóa mồm lại. cứ thế những con muỗi con ruồi bâu quanh sunghoon ngày càng nhiều, họ sợ giám đốc muốn chết, nào dám đả động, hốt anh thư kí ngon giai hiền lành điềm tĩnh này có phải là hơn không nhỉ? nhưng đúng thật là cậu hiền quá, ai nói cũng nghe ai bảo cũng làm dù trong lòng hoàn toàn thấy khó chịu. park sunghoon là người như thế đấy.
và cậu cũng thế ngày hôm nay.
một buổi họp mặt đối tác quan trọng chắc chắn sẽ phải tiếp rượu. ngồi trong nhà hàng lớn năm sao, ánh mắt của mấy tên đối tác cứ lăm le lấy cậu khiến cậu khó chịu mãi không thôi nhưng vì đây là hợp đồng quan trọng nên đành kìm lại trong lòng. bọn họ muốn mời cậu mấy chén nhưng gã đều ngăn lại và uống hộ, cho tới giữa buổi tiệc thì sunghoon bắt đầu chán.
"có chán không?" jongseong quay sang hỏi.
"ổn, không sao."
"thế parkj thấy ưng thỏa thuận thì mình uống tiếp một ly nhỉ?" tên giám đốc công ty nọ đưa ly armagnac cho sunghoon "em thư kí cũng làm một nhấp chứ? nãy giờ giám đốc của em uống hộ hết cả rồi."
"thư kí của tôi không uống rượu, cậu ấy còn phải lái xe."
"ấy, có làm sao đâu, cùng lắm một ly thôi mà cậu park cứ làm quá."
"tao uống được mà. tao không muốn thất lễ." cậu thì thầm với jongseong, cậu không muốn vì mình mà mất phi vụ làm ăn lớn này của gã. chí ít cũng phải tỏ ra có ích chứ.
tên đàn ông trung niên ấy cứ nhướn mày liếc mắt đưa tình với cậu, sunghoon cười gượng gạo, tay nắm chặt lấy vạt áo rồi cầm lấy ly rượu nốc một hơi hết sạch. hắn cười thỏa mãn và cũng một ngụm hết luôn. cứ một chén rồi hai, ba, bốn chén, cậu cảm thấy cay cay nhưng vẫn gạt tay jongseong ra khi gã có ý muốn ngăn lại, armagnac vốn là loại rượu pháp có nồng độ cực mạnh nên dĩ nhiên tửu lượng như sunghoon thì không đời nào chịu được sức nặng của nó.
đấy là chưa kể, sunghoon đã thấy một điều không hề lành, uống ly cuối cùng, cậu đứng phắt dậy xin phép vào nhà vệ sinh. cùng lúc sau ấy chỉ cỡ vài giây thôi, tên giám đốc kia hắn cũng nói mình cần rửa tay.
không ngoài dự đoán, hắn đi theo sunghoon. cậu lảo đảo ôm lấy bồn cầu xả hết mọi thứ trong họng ra vì tệ thật, cậu nhìn thấy hắn lén bỏ thuốc vào chén rượu cuối cùng. thuốc gì thì không rõ nhưng xong xuôi rửa mặt vẫn cảm thấy trong người nóng rực, gương mặt đỏ hồng dễ thương mất hết khí chất ngầu lòi mọi khi, đầu óc cậu quay cuồng, gần như muốn gục hẳn xuống dưới sàn đá lạnh. hắn đẩy cửa bước vào nhìn cậu với ánh mắt kinh tởm đầy hứng thú, lại nắm lấy cổ tay sunghoon rồi giở giọng đầy chua chát
BẠN ĐANG ĐỌC
jh || forced marriage
Fanfictionbằng một cách thần kì nào đó, thì park jongseong, 25 tuổi, phải rước một của nợ mà gã mới quen về và phải gọi là vợ. cái đứa mà gã phải xưng chồng hô vợ này chính xác là park sunghoon, một thằng trạc tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn đối tác. 🎐...