sunghoon vội vàng tiến đến áp môi mình lên gã, đôi lông mày nhíu lên trông đầy gợi tình. cậu không có ý sẽ làm như thế này nhưng cơ thể không tự chủ cứ vồ vập jongseong ngấu nghiến như hổ đói. gã dịu dàng để cậu làm càn, cũng đành vậy thôi chứ sao, gã không muốn làm sunghoon đau nên buông thả không chống cự dù chỉ một chút. còn cậu vụng về vì đây là lần đầu, cộng thêm men rượu khiến park sunghoon bạo hơn bao giờ hết, chẳng có gì mà cậu không dám làm cả. căn phòng dần nóng lên khi hơi thở nặng nề hòa trộn vào không khí, áo sơ mi rộng che khuất bờ mông căng tròn, cậu móc côn thịt gân guốc của gã ra mà thầm cảm thán là đúng cái hàng này so thế nào được với của cậu. không nới lỏng, không bôi trơn, sunghoon ấn cơ thể này xuống trên cự vật to lớn của gã mặc cho gã liên tục hỏi rằng thật sự thế này có ổn không? có đau không? đã suy nghĩ kĩ chưa?
"ah... tao ổn..."
"đau thì có thể dừng lại, mày đừng cố."
"tao. ổn."
park sunghoon gằn giọng.
ai cho gã coi thường cậu? hả? ai cho?
jongseong từ tốn giữ lấy vòng eo nhỏ của cậu, cổ họng cũng khẽ gầm gừ khi cự vật đâm sâu vào lỗ nhỏ chật chội. cảm giác này khá ổn, tuy nhiên gã không đời nào có thể buông lỏng bản thân mà không để ý đến cậu được. gã làm thế này là để giúp sunghoon cưỡng chế lại sự hứng tình do thuốc, không phải là vì tình dục.
trai thẳng như gã, đời nào đấu kiếm với thằng khác.
"jjongsaeng.."
sunghoon nhún mạnh xuống để lút cán rồi không ngoài dự đoán lại nước mắt lưng tròng. ôi nói gì thì nói chứ hàng thằng chồng cậu khủng lắm, phải nói là cơ thể của cậu đang bị xé đôi ra từng mảnh, nỗi đau này vượt quá sự chịu đựng của sunghoon chứ không đời nào so được với những lần bị trẹo chân trên sân băng. cậu bắt đầu vừa di chuyển từ từ trên thân gã vừa khóc nức nở, tay vòng qua ôm cổ gã mà sụt sịt, jongseong được thể lại rối tinh rối mù lên lau nước mắt cho cậu rồi trấn an bằng mấy cái vuốt lưng nhẹ nhàng.
"làm nhanh nào, ngoan, không khóc."
"ư hức... đau..."
"đây, di chuyển chậm thôi."
sunghoon rướn người tìm lấy môi của jongseong mà hôn để quên đi nỗi đau phía thân dưới, gã theo ý mà chủ động mút mát bờ môi hồng hào và cũng nhận ra rằng thế này không tệ. cậu đau đến mức cắn môi gã bật máu, vị tanh nhè nhẹ hòa với vị rượu mạnh cứ hòa quyện lẫn nhau, hai đầu lưỡi cũng tìm lấy đối phương để nhanh chóng quấn lấy một cách đầy vội vàng. hôn nhau chán, thân dưới cũng dần quen, cơn đau đổi thành khoái cảm, sunghoon trong khi đang say xỉn liền mạnh miệng nói một câu
"sao mày chậm chạp thế? mày bị yếu sinh lý à? mày có phải đàn ông không? hử?"
những câu nói tưởng chừng vô hại lại ảnh hưởng nặng nề tới lòng tự trọng của gã. có phải đàn ông không cơ à?
jongseong đẩy lưỡi một cái rồi đảo mắt, gã ghét nhất trần đời khi ai đó nói gã như vậy. khác nào hạ thấp danh dự phẩm giá của thằng họ park này không? dây thần kinh dịu dàng dường như đứt cái phựt, gã xoay người sunghoon lại ấn mạnh xuống giường, giọng trầm hẳn, ánh mắt hoàn toàn khác, gã rút cự vật ra khỏi cậu để chuẩn bị một khởi đầu mới.
BẠN ĐANG ĐỌC
jh || forced marriage
Fanfictionbằng một cách thần kì nào đó, thì park jongseong, 25 tuổi, phải rước một của nợ mà gã mới quen về và phải gọi là vợ. cái đứa mà gã phải xưng chồng hô vợ này chính xác là park sunghoon, một thằng trạc tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn đối tác. 🎐...