Điền Chính Quốc tới phòng sách lấy máy tính bảng, cùng đủ loại tài liệu và sách vở, sau đó tới phòng khách gặp Lâm Tùng Thai và phó hội trưởng.
"Thầy, phó hội trưởng." Điền Chính Quốc đi vào phòng khách, chào bọn họ rồi ngồi xuống.
"Khoảng thời gian này vất vả cho em, thầy nghe Corci nói em rất chăm chỉ và rất nỗ lực học tập, biểu hiện tốt hơn những học sinh của cậu ấy." Lâm Tùng Thai nói.
"Tuy không muốn khoe khoang nhưng em cũng cảm thấy cơ sở của em so với các bạn học cùng học tốt hơn chút nên học càng nhanh." Điền Chính Quốc mỉm cười: "Bởi vì thời gian học tập không dài nên em chỉ có thể cố gắng nghiêm túc nhớ kỹ những gì đã học được. Những thứ này là em tự mình ghi chép, những thứ này có một số là tư liệu ghi chép trị liệu của thầy Corci, còn có những quyển sách này, em cảm thấy rất tốt, muốn giới thiệu cho những bạn học khác mua xem."
Điền Chính Quốc đi theo bên cạnh Corci quả thực học được không ít thứ, những thứ này đều là kinh nghiệm quý báu, có thể nói là những nội dung này học không được ở trong trường.
Lâm Tùng Thai và phó hội trưởng lật xem nhìn lướt qua mấy thứ này, định mang về cho giáo sư Tâm Lý học họ mời về xem, sau đó thương lượng nên sắp xếp thế nào để vị giáo sư kia và Điền Chính Quốc cùng nhau chia sẻ những nội dung này với các học sinh khác.
"Trước khi cậu về, Corci vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần với chúng tôi trong điện thoại là muốn giữ cậu lại học ở đó." Phó hội trưởng hỏi Điền Chính Quốc: "Cậu có ý kiến gì không?"
"Tôi cảm thấy như trước vẫn không tệ, tuy tôi cũng muốn ở đó tiếp tục nhiều hơn nhưng tôi cảm thấy học ở trong nước vẫn quan trọng hơn, không thể bỏ xuống." Điền Chính Quốc trả lời.
Phó hội trưởng gật đầu: "Vậy vẫn làm theo như trước đi, tôi có thể cảm giác được Corci thật sự hy vọng cậu có thể ở lại quốc gia họ trong thời gian dài, có thể nói là ở trong bệnh viện của cậu ấy trong thời gian dài, nhưng tôi nghĩ cậu chắc chắn hiểu rõ, phân hội và quốc gia chúng ta càng cần cậu."
Điền Chính Quốc cười: "Nhà tôi ở đây, sao tôi có thể ở bên kia lâu được chứ?"
Tuy trong lòng phó hội trưởng rõ, Điền Chính Quốc đã là người kết hôn, tập đoàn Kim thị ở trong nước nên Điền Chính Quốc sẽ không ở bên đó quá lâu, nhưng ông và hội trưởng đều có phần lo lắng Điền Chính Quốc sẽ bị Corci thuyết phục, dù sao thiên tài và tài năng như Điền Chính Quốc, ai sẽ không nghĩ hết biện pháp giữ cậu lại chứ? Ngay cả tổng hội cũng thường gọi tới hỏi tình hình học tập của Điền Chính Quốc. Bọn họ nhất định phải mở rộng ảnh hưởng của hương liệu thì hương liệu mới có triển vọng phát triển tốt hơn, sau này Điền Chính Quốc rất có thể sẽ trở thành nhân vật then chốt.
Bọn họ lại trò chuyện một hồi sau đó Lâm Tùng Thai và phó hội trưởng mới đứng dậy, Điền Chính Quốc đưa họ tới cửa chính, kêu bảo mẫu ôm con tới sau đó cùng con về phòng ngủ.Điền Chính Quốc thay đồ ngủ, đứa nhỏ cũng thay quần áo nhỏ, sau đó đặt đứa nhỏ lên giường lớn chờ nhóc ngủ, nhưng Điền Chính Quốc đã buồn ngủ lắm rồi mà đứa nhỏ vẫn còn mở to đôi mắt đen bóng, Điền Chính Quốc cố ý nhắm mắt giả vờ ngủ, lén lút hé mắt nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ vui vẻ ăn tay mình duỗi chân chơi, Điền Chính Quốc ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Taekook //Chuyển Ver ] Sủng Ái Cậu Vợ Nhỏ
أدب الهواةĐời trước, tôi bước một bước, em vì tôi mà bước chín mươi chín bước còn lại. Đời này được làm lại một lần, em cứ đứng yên ở đấy, tôi nguyện vì em mà bước thêm một ngàn bước. Tôi hứa sẽ... Dung túng em. Yêu thương em. Chiều chuộng em. Chỉ cần em muốn...