*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó Hoắc Vân Xuyên bắt đầu xắn lên hai ống tay áo sơmi, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc màu tiểu mạch, song chưởng chống ở trên mặt đất phủ kín thảm, nhàn nhạt nhắc nhở một câu: "Tôi muốn đi, cẩn thận đừng rơi xuống."
"Dạ!" An Vô Dạng nhận được nhắc nhở, âm cuối nâng lên mà lên tiếng.
Chỉ thấy trên mặt cậu viết rõ chữ hưng phấn nóng lòng muốn thử, mặt lại lộ vẻ hổ thẹn cùng ngượng ngùng, luôn có chút lo lắng, bản thân mình có phải thật quá đáng hay không nha?
Hoắc Vân Xuyên sẽ tức giận sao?
Cảm xúc là như thế.
Thế nhưng An Vô Dạng nghĩ thì nghĩ, khi chỗ ngồi dưới thân bắt đầu động, cậu lập tức vứt lo lắng phía trước ra sau đầu, vui vẻ mà kẹp chân, nói: "Giá!"
Hoắc tổng tài hơi chấn động: "......" Nhưng là thiên sứ trên lưng hắn không thể trêu vào, trừ bỏ vẻ mặt nghiêm túc mà bò về phía trước, cũng chỉ biết vẻ mặt nghiêm túc mà bò về phía trước.
Ở trong mắt hắn, thiên sứ chỉ là một đứa trẻ còn chưa có lớn lên, " thỉnh thoảng " phóng túng một chút về tình cảm cũng có thể tha thứ.
"Đến chỗ cái bàn dài thì quẹo nga, bên kia không rộng lắm, sau đó...... Nga, anh liền vòng qua nhà ăn đi, hoặc là vào phòng ngủ đi? Đều được hết" An Vô Dạng thực dễ nói chuyện nói lời đề nghị.
Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ: "Câm miệng."
Thiên sứ: "Nga."
Rất nghe lời mà im lặng trong chốc lát: "Ai, thì ra tật đi tập tễnh Đôn Đôn di truyền từ anh?" Cậu giật mình phát hiện.
"Lại nói nhao nhao sẽ cho em đi xuống." Hoắc tổng uy hiếp nói, dừng lại điều chỉnh một chút tiết tấu, ở đầu bàn phòng khách quẹo một cái, tiếp theo trạm mục tiêu là cửa phòng ngủ.
Trước mắt, nơi bọn họ ở là chung cư, có bốn phòng lớn diện tích khoảng 180 mét vuông trở lên, không gian đặc biệt rộng rãi.
Vì chăm sóc bạn nhỏ, toàn bộ mặt đất trong nhà đều lót một tầng thảm, rất dày.An Vô Dạng tự mình bò qua, đầu gối đụng trên mặt đất lót thảm cũng không đau, cho nên cũng không lo lắng Hoắc Vân Xuyên đau đầu gối.
Sau khi vào phòng ngủ, An Vô Dạng cau mày phát hiện, trong phòng đồ vật rất nhiều, không gian không đủ rộng, vội vỗ bả vai Hoắc Vân Xuyên nói: "Quay đầu quay đầu, ra phòng ăn."
Hoắc Vân Xuyên lạnh lùng cự tuyệt: "Hành trình kết thúc, không đi."
An Vô Dạng: "A?? Nhanh như vậy đã kết thúc sao?"
Quá không hài lòng, từ phòng khách vào có xa bao nhiêu, mông cũng chưa ngồi nóng, cậu còn không muốn đi xuống: "Đi một vòng nữa thôi, được không, nếu không em hôn anh một chút?" Nói xong khom người, làm ra vẻ chu chu miệng, nghiêng đầu hôn lão đàn ông một cái: "moaaa!"
"Hừ." Đối phương hừ một tiếng, không có nguyên tắc mà quay đầu ra trước cửa, ra phòng khách, dựa theo con đường vừa rồi đi thêm một vòng: "Xuống dưới." Trở lại giường bạn nhỏ, Hoắc Vân Xuyên nói.
Thiên sứ ở trên lưng hắn trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn mà lăn đến trên giường, cuộn tròn thân thể mảnh khảnh, dùng nụ cười tủm tỉm ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "...... Hì hì."
"Hì hì cái đầu em." Hoắc tổng liếc mắt nói.
Sau đó thong thả ung dung đứng lên từ trên thảm, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên ống quần tây, phát hiện chính mình còn mang giày da, liền ra cửa đổi giày.
Phòng trẻ con kế bên, dì Trương bế Đôn Đôn đang ngậm núm vú cao su, từ cửa phòng nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên một mình ra tới, cũng mở ra cửa phòng đi ra ngoài, vẻ mặt không hề có dấu hiệu giật mình: "Hoắc tiên sinh, đến giờ nấu cơm, phiền cậu xem Đôn Đôn một chút."
Hoắc Vân Xuyên mới vừa dỗ xong một đứa, trước mắt quần áo còn chưa có kịp đổi, lại bị con trai quấy rối, có thể nói là hết sức bận rộn.
Không có biện pháp, đây là cuộc sống gia đình khi kết hôn, có con rồi, sẽ không có không gian riêng tư cho bản thân nữa, cũng sẽ không có cuộc sống xa hoa truỵ lạc về đêm.
"Ngô --" Đôn Đôn một tay bắt lấy núm vú cao su, một tay "bốp" tát lên trên mặt tổng tài ba ba một cái, đồng thời ở trong lòng ngực tổng tài ba ba uốn tới ẹo lui.
Thật là một bảo bối nhỏ khi thì an tĩnh, khi thì hiếu động.
Hoắc Vân Xuyên ngay từ đầu không hề phản ứng, sau lại nhíu mày, mở ra lòng bàn tay con trai nhìn, làn da quá mức non nớt không có bị đánh đỏ.
Bởi vì mặt hắn không giống An Vô Dạng mềm mại trơn bóng, là một khuôn mặt rất cứng rắn.
Cũng may, bé con sức lực có hạn, hơn nữa Đôn Đôn không phải là một đứa nhỏ thích khóc.
An Vô Dạng ở phòng ngủ đợi trong chốc lát, bò dậy, phịch phịch đi đến phòng khách, bế Đôn Đôn ôm vào trong lòng ngực của mình: "Vân Xuyên, anh đi thay quần áo đi, sau đó nghỉ ngơi một chút."
Đột nhiên được quan tâm, vô cùng hữu hiệu để an ủi trái tim già nua của Hoắc tổng vì cậu " làm trâu làm ngựa làm tôm pipi: "Ừm." Hắn vui mừng đáp, trong quá trình đi vào phòng ngủ, giãn ra hai tay bắt đầu cởi quần áo.
Theo ở phía sau An Vô Dạng chớp chớp mắt, không quá hiểu rõ, vì cái gì thoạt nhìn dáng vẻ Hoắc Vân Xuyên lại sung sướng thế nhỉ?
Chẳng lẽ đối phương thích làm tôm pipi?
Tôm pippi, đi thôi. Ngôn ngữ mạng, tên một trò chơi do Trung tâm nghiên cứu và giám sát tài nguyên ngôn ngữ quốc gia phát hành.
BẠN ĐANG ĐỌC
GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU
Kısa HikayeTui thích truyện ngọt, truyện đọc rất hay nha Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc thể loại: Đam mỹ, đô thị, ngọt sủng Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Sinh con, Hào môn thế gia, Cưới Trước Yêu Sau, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non...