Sinh viên thể thao (2)

456 38 0
                                    

.

Sa Hạ chăm chỉ học hành từ hồi mới vào năm nhất. Mục tiêu của nàng là học đến thạc sĩ, tiến sĩ, do đó nàng nỗ lực hơn người khác rất nhiều. Ngoài ra, nàng còn mang trọng trách là lớp trưởng, lại tham gia hội học sinh, công tác xã hội bận rộn, cho nên nàng đành tận dụng thời gian lúc mọi người vui chơi để học tập, luôn đến phòng tự học ngồi ôn bài đến tận khuya mới về.

Hơn bốn giờ chiều, đột nhiên cơn mưa lớn như trút nước. Ở thành phố này, tiết tháng mười rất ít mưa. Lần này mưa đã to mà gió còn mạnh nữa, trời tối sầm lại, trông như tấm vải đen che kín cả bầu trời. Khác hẳn với vẻ lo lắng hoang mang của những sinh viên khác, Sa Hạ vẫn yên vị, không hề bị chuyện mưa gió bên ngoài chi phối. Dù gì nàng cũng dự tính đến tối mới về, tuy không đem ô, nhưng nàng nghĩ có mưa cũng không thể mua đến tối, chỉ vài tiếng nữa là ngớt thôi.

Những sinh viên tự học ở đó đã ít dần, người thì gọi điện nhờ bạn đem ô đến, người thì đội mưa chạy về ký túc xá. Sa Hạ vẫn không hề nao núng, tiếp tục chăm chú học. Nhưng khi nàng đang chìm đắm trong sách vở, thì điện thoại rung lên khuấy động không gian.

Nàng chau mày liếc nhìn điện thoại, thì ra là tin nhắn của Chu Tử Du.

Tử Du nói với nàng rằng họ đã dừng luyện tập. Trời đang mưa to, cô biết thế nào Sa Hạ cũng đang ngồi ở phòng tự học, cho nên nhắn tin hỏi một câu để cô đem ô đến.

Bình thường thì với tính cách của lớp trưởng, lúc này nàng sẽ nói cho đối phương biết rằng mình dự tính học đến khuya mới về, khi ấy mưa đã tạnh, không cần đến ô. Nhưng lần này nàng khựng lại đôi phút, nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng hồi âm mấy chữ hoàn toàn khác với những gì nàng ta vốn nghĩ.

- Được, tôi đợi bạn.

Sa Hạ không thể tập trung vào sách vở được nữa. Nàng thu dọn đồ đạc, ngồi chờ ở ghế cạnh cửa sổ, chăm chú quan sát các sinh viên đang ra vào ở cổng lớn lầu học. Lần này lượng mưa quá lớn, làm ống nước thoát nước ở ngoài cổng lớn bị tắc, mà bề mặt phía trước lầu học này rất thấp, nước bẩn đã ngập lên đến bắp chân. Bề mặt nước trông như chỉ hơi lay động nhưng thực tế sức nước chảy rất mạnh, nam sinh có dám lội nước qua, nếu không cẩn thận cũng có thể bị ngã.

Nam sinh còn khó khăn như thế, nói gì đến các cô nữ sinh mềm yếu. Các bạn nữ đứng chen chúc ở cổng lầu học càng lúc càng đông. Nhiều cô gọi bạn trai đến, chỉ còn lại hơn hai mươi nữ sinh đứng ở cổng lớn lầu học.

Năm phút sau, một vóc dáng cao ráo, khỏe mạnh tiến vào trong tầm nhìn của Sa Hạ.

Chu Tử Du đến rồi.

Tử Du do luyện tập từ nhỏ, nên cơ thể rất săn chắc, so với mấy nam sinh cùng khoa mà nói, Tử Du còn đáng mặt nam nhân hơn bọn họ.

Trông thấy cô đến, mắt nàng sáng rỡ. Nàng đứng bật dậy, ôm túi sách định bước ra ngoài. Nhưng sau đó vài giây nàng lặng người đứng tại chỗ khi chứng kiến hành động của sinh viên thể thao kia.

Chuyện là Tử Du đã tiến đến lầu học, sau đó mấy phút lại bước trở ra. Cô tiến về phía một nữ sinh đang đứng dưới mái hiên, không hiểu nói gì với cô ấy. Nửa phút sau, Tử Du quay lưng đối diện với cô gái và quỳ xuống. Cô gái do dự một lúc rồi leo lên lưng, ôm lấy cổ cô. Tử Du đứng lên nhanh chóng và nhẹ nhàng, lưng cõng một cô gái, cũng không hề làm bản thân đi lại khó khăn. Từng bước di chuyển rất vững, vị trí để tay cũng rất cẩn thận, chỉ giữ lấy phần dưới đầu gối của cô gái, sau đó cõng cô gái ấy qua vũng nước đen xì bẩn thỉu sang khoảng đất trống bên cạnh. Cô gái ấy cám ơn rối rít. Do Sa Hạ đứng cách đó rất xa, nên không nhìn rõ vẻ mặt của Tử Du ra sao, chỉ thấy cô giơ tay ra hiệu như có vẻ tỏ ý không cần cám ơn.

Tiếp đó, cô quay lại cổng lớn lầu học, và những nữ sinh không quen còn đứng lại đó, từ bạn cao đến bạn thấp, từ bạn mập đến bạn ốm, đều được cõng qua vùng nước sâu ấy.

Chiếc quần soóc cô mặc bị nước bắn ướt rượt, dính sát vào đùi, ai nhìn cũng thấy khó chịu.

Sa Hạ ngồi cạnh cửa sổ quan sát từ đầu đến cuối, đếm nhẩm cũng khoảng bốn mươi hai phút, tổng cộng cõng hai mươi tám nữ sinh qua "sông".

Sa Hạ tay nắm lại, lòng vô cùng khó chịu.

Đợi đến lúc nữ sinh cuối cùng được cõng qua, Tử Du vội vã cầm ô đến phòng tự học của lớp trưởng, toàn thân đã ướt sũng. Trông cô với dáng vẻ nhếch nhác như vậy mà miệng vẫn nở nụ cười ngố, nàng chợt thấy không còn tức tối gì nữa.

"Làm 'anh hùng' sướng quá nhỉ?" 

Cuối cùng thì buông ra một câu châm biếm.

Tử Du cười ngốc nghếch: 

"Làm anh hùng trong mắt bạn là tôi đủ thấy sung sướng rồi!"

* * *

Tối hôm đó, một đoạn phim với cái tên "Nữ sinh mắc kẹt tại lầu học do mưa lớn, 'anh hùng' liên tiếp cõng hai mươi tám nữ sinh" được truyền khắp trên mạng. Không biết người tốt nào đã ghi lại những hình ảnh ấy, và lập tức được dân cư mạng hết lời ca tụng nữ nhân trong đoạn phim.

Tử Du nổi giận lôi đình. Sức lan truyền của mạng internet rất kinh khủng, dân cư mạng lập tức tìm được những thông tin cụ thể về cô. Tất cả tên tuổi rồi hoàn cảnh ra sao đều được công bố. Thậm chí có người còn tìm ra đoạn phim cô từng đoạt giải trong hội thao sinh viên thế giới. Tên tuổi của cô bỗng nổi tiếng khắp nơi.

Xem được mấy trang buôn chuyện này Sa Hạ mới biết, thì ra trên thế giới này có nhiều người nhàn cư vi bất thiện đến vậy. Nàng lúc này mới hiểu thì ra sinh viên thể thao kia đoạt được nhiều giải thưởng đến thế, nhưng không hề khoe khoang; thì ra cô ấy là chị cả trong nhà, nên mới hay chăm sóc người khác đến vậy... và thì ra trên thế giới này vẫn có những cô gái tự nhận mình không phải đồng tính luyến ái nhưng cũng một lần qua lại với nữ nhân.

Chu Tử Du hết lần này đến lần khác được các nữ sinh hẹn ra để thổ lộ tình cảm, trong đó có nhiều cô đã từng được "cứu". Họ nói không khinh thường cô văn hóa thấp, không chê cô đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không ngại cái mặt than ấy, họ chỉ quan tâm đến việc cô rất dịu dàng và gần gũi.

Được vô số nữ sinh bày tỏ tình cảm nhưng Tử Du không như mọi người nghĩ sẽ chọn một trong số nữ sinh ấy, cô từ chối bọn họ, sau đó lủi thủi theo sau Thấu Kỳ Sa Hạ.

Lòng Sa Hạ rối bời. Cứ mỗi lần thấy cô được một nữ sinh nào đó gọi ra, lòng nàng đều vô cùng bực bội. Nàng hoàn toàn không để tâm đến việc học hành, cầm sách đọc mà không vào đầu được chữ nào. Thế mà sinh viên thể thao kia lại không hề hiểu tâm tư của nàng, cứ ngớ ngẩn loanh quanh bên cạnh nàng, đi ăn với nàng, đưa nàng đi học.

Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, tâm trạng của Sa Hạ ngày càng khó chịu, cuối cùng đã đến lúc bùng nổ.

"Cậu suốt ngày cứ bám theo tôi để làm cái gì vậy? Có thời gian sao không tìm mấy cô bạn gái của cậu đi!"

Satzu || Những câu chuyện của họNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ