Jiyeon kêu lên sợ hãi, thân thể gầy yếu đã bị ngã lên giường. EunJung lập tức leo lên giường, đặt cô dưới thân một cách chặt chẽ. Sau đó, nụ hôn nóng cháy bá đạo ùn ùn rơi xuống, cái trán trơn bóng, chiếc mũi thanh tú, cuối cùng là cái miệng nhỏ khiến anh cực hận cũng cực yêu kia.
Anh thở hổn hển, mặc sức mút lấy đôi môi mềm mại của cô, linh hoạt mà trắng trợn phác họa bên trong khoang miệng của cô. Sức lực bắt đầu ngoan độc, như thể muốn nuốt hết cô vào trong bụng.
Nhưng Jiyeon lại bị anh đè đến khó thở, môi cũng bị anh cắn đến phát đau.
Cô nức nở, lắc đầu sang hai bên để né tránh. Càng ra sức giãy giụa, lại càng đổi lấy sự khống chế chặt chẽ hơn.
Cơ thể của hai người cứ dây dưa ở trên giường, cứ như thế mà âm thầm đọ sức.
Theo sức lực dần dần biến mất, sự uất ức trong lòng Jiyeon cũng bị phóng đại đến cực hạn.
Cuối cùng, sau khi dùng sức lực còn sót lại để phản kháng nhưng vẫn không có hiệu quả, cô nhịn không được bật khóc tu tu.
Âm thanh đó bị EunJung nuốt vào trong miệng hơn một nửa, không rõ ràng lắm, nhưng lại quất vào trong lòng anh thật mạnh. Anh chấn động, tê dại, phát đau.
Sức chèn ép cô đã nới lỏng rất nhiều, nụ hôn vội vã cũng bắt đầu trở nên dịu dàng triền miên. Tiếp đó là chậm rãi day dứt, là giày vò; rồi cuối cùng là rời khỏi đôi môi đã sưng đỏ kia.
"Yeonie à..." Anh nỉ non gọi tên cô, giọng điệu nghẹn ngào trầm lắng. Anh cúi đầu, muốn hôn lên giọt nước mắt của cô, lại bị cô quay đầu né tránh trước.
Jiyeon nức nở chậm rãi dịch đến mép giường. Cơ thể rụt lại đưa lưng về phía EunJung. Cuối cùng cuộn mình lại như con tôm, biến thành một cục.
Đó là tư thế thiếu cảm giác an toàn đến cực độ.
EunJung nhìn thấy bả vai cô không ngừng run rẩy, trong lòng cảm thấy khổ sở. Jiyeon ở trong ấn tượng của anh, phải là một cô gái điềm tĩnh nhưng toàn thân mang đầy gai nhọn. Thà rằng một mình trốn ở một góc không người, đau đến chết đi sống lại, cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Nếu anh nhớ không lầm, thì đây chính là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.
Anh vươn tay ra, muốn ôm cô vào lòng, nhưng sau nhiều lần do dự, cuối cũng chỉ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
"Xin lỗi em." EunJung thấp giọng áy náy, nhìn trần nhà trang trí hoa văn thở dài một tiếng, "Vừa nãy... là Jung quá nóng vội."
"Còn có... Jung có thể dùng mạng sống của mình để cam đoan với em, Jung chưa từng điều tra em!"
"Jung biết Jung nói vậy có lẽ là hơi giả tạo, nhưng đó lại là lời nói tự đáy lòng của Jung. Yeonie à, hễ là chuyện có thể làm tổn thương đến em một tí thôi, Jung cũng sẽ không làm! Jung không nỡ!"
"Nói đi cũng phải nói lại, mọi thứ của em là của Jung rồi, chuyện đê tiện như vậy, Jung có cần thiết phải làm vậy không?"
"Mấy thứ đó, thật sự đều do một người bạn đưa cho Jung."
"Jung thừa nhận là Jung đã xem hết rồi, nhưng chuyện đó cũng là do Jung quan tâm em, muốn hiểu em hơn nữa! Suốt ngày em cứ có chuyện gì là một mình chịu đựng, trong lòng nghĩ gì muốn gì cũng không nói với Jung, Jung... trong lòng Jung khó chịu!"