Anh hít sâu một hơi, trên mặt lại làm ra vẻ không có chuyện gì. Ôm người trong lòng xoay lại, ra vẻ kinh ngạc nhìn người vừa đến, "A, Pomie! Sao em lại chạy đến chỗ này!"
"Thì tìm oppa đó!" Park Pom hất hất mái tóc xoăn dài, liếc mắt đưa tình với anh.
"Ha ha..." EunJung bật cười, cúi đầu gặm lấy cánh môi của Jiyeon, "oppa và chị dâu em ra ngoài hít thở không khí một lát. JongWook ngồi ở bàn 106 gần cửa sổ, em gặp nó chưa!"
Vẻ mặt Park Pom vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại tối sầm u ám. Vẫn không thèm nhìn Jiyeon, "Mới vừa chào hỏi anh ấy xong nè, Oppa à..." Đáng tiếc chưa nói dứt lời thì lại không nói thêm được nữa.
Jiyeon hừ một tiếng, lấy tay vỗ vỗ trán, yếu đuối như cành liễu trước gió vùi, đầu vào ngực EunJung, hai tay vòng qua thắt lưng anh, như con mèo nũng nịu trong lòng anh. EunJung cũng phối hợp rất ăn ý, bàn tay đặt trên lưng cô khẽ vỗ về, ánh mắt dịu dàng như nước chảy, "Sao vậy em? Khó chịu à?"
"Dạ." Cô yếu ớt gật đầu, trong lòng vang lên tiếng cười dữ dội.
Park Pom dám coi thường cô, cô liền lôi kéo ân ái với người đàn ông trong lòng cô ấy, vừa không thèm để mắt tới cô ấy. Tối nay không trả lại hết bực dọc của chứng rối loạn kinh nguyệt hơn nửa năm nay của cô, cô trở về cũng không còn mặt mũi đối diện với mẹ cô, bà Park ( mama jiyeon)!
"Yeoniee, sao vậy em? Em khó chịu ở đâu à?" Vẻ mặt lo lắng của EunJung, thật đến nỗi không nhìn ra nửa điểm giả dối, "Em nói gì đi chứ!"
"Em không sao mà..." Jiyeon nhíu mày, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, làm ra vẻ vô tình liếc sang Park Pom một cái. Sau đó đột nhiên đẩy anh ra, che miệng lại "Ụa —" một tiếng, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Cô phát huy vai diễn này ít nhiều có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng cũng may năng lực ứng biến của EunJung khá nhạy, hơn nữa hai người lại sống chung lâu như vậy, tất nhiên trong lòng phải thấu hiểu lẫn nhau.
"Lại buồn nôn rồi?!" Anh vỗi vã vừa lấy khăn tay ra, vừa đi theo Jiyeon qua đó.
Đáng tiếc đã chậm một bước, cô bé Jiyeon nhà anh đã bay thẳng vào nhà vệ sinh nữ. Anh đành phải gấp gáp dừng chân, chỉ còn kém một centimet nữa thôi là cũng bay vào trong đó với cô rồi.
EunJung ngượng ngùng sờ mũi, cuối cùng cũng hiểu. Cô bé Jiyeon này đang nói với anh là... nợ phong lưu của chính anh thì tự anh đi mà giải quyết, chị biến đây, không chõ mũi vào!
Nhịn không được hơi mỉm cười, cô bé hư hỏng lém lỉnh này. Bất kể là người nào chuyện gì, lúc nên hiểu chuyện thì luôn làm rõ ràng như vậy.
Thật ra, Jiyeon không can dự vào trái lại rất thông minh, đây là cách khiến anh đau lòng nhất.
Từ nhỏ, Park Pom cùng lớn lên với EunJung. Tuy rằng anh không có ý gì với cô, nhưng nếu nói không có chút xíu tình cảm gì, vậy thì quá máu lạnh vô tình. Huống hồ anh và Soyeon lại là bạn tốt của nhau.
Cho dù không xét đến hai điểm này, thì hai nhà Park - Ham cũng chơi thân với nhau đời này qua đời khác, mối quan hệ luôn rắc rối phức tạp.
![](https://img.wattpad.com/cover/30895071-288-k463686.jpg)