Chương 30

8.1K 497 63
                                    

Trong bóng tối, Cố Trì Khê một tay chống bên người Ôn Ninh, hơi nghiêng đầu, đau đớn trên môi dần dần biến thành nóng rát, giống như có vô số mũi kim đâm vào.

Cô chậm rãi há miệng thở ra, cau mày, khi cơn đau dịu đi, cô cẩn thận cúi người hôn lên mặt Ôn Ninh. Xúc cảm mát lạnh, xoa dịu cơn đau, khiến cô có chút lưu luyến không muốn rời đi.

Ôn Ninh há miệng như một con mèo nhỏ xù lông, vừa nghiêng đầu liền muốn cắn.

Cố Trì Khê nhanh nhẹn tránh được, hai cánh tay ôm chặt lấy eo Ôn Ninh, trọng lượng đè nặng, ép phần lớn cơ thể nàng không thể động đậy, cắn thế nào cũng không cắn được.

Trong lúc không chú ý, cô lại mổ vào tai nàng.

Cứ như vậy trêu chọc một lúc.

Ôn Ninh tức giận đến muốn mệnh, giãy giụa như cá mắc cạn, lực đạo lớn đến mức mặt đỏ bừng, dùng cùi chỏ đẩy mạnh ra sau.

Xương cứng chìm xuống đất bông.

Chỉ nghe một tiếng kêu rên của người phía sau, gông xiềng trên người Ôn Ninh lập tức nới lỏng, quấn lấy chăn kéo qua một bên.

Nàng phát ngốc.

Cố Trì Khê ôm ngực, cuộn người lại, cơn đau dữ dội từ ngực truyền đến. Cô cau mày, há miệng thở dốc, một giọt nước mắt không tự chủ được trào ra từ khóe mắt.

Trong yên tĩnh, những âm thanh nhỏ lại cực kỳ rõ ràng.

Ôn Ninh đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng xoay người ngồi dậy, mở đèn đầu giường, "Chị..."

Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mặt Cố Trì Khê như một làn sương mỏng, nhắm mắt lại, cô đau đớn cuộn người lại, mái tóc che nửa bên mặt, ẩn nhẫn thở hổn hển.

"Chị không sao chứ?" Ôn Ninh có chút hốt hoảng, cúi người đỡ vai cô.

Cố Trì Khê cắn răng nặn ra một chữ: "Đau."

Đưa mắt quét qua nơi cô đang đè xuống, Ôn Ninh không để ý lắm, nắm lấy tay cô kéo ra.

Ánh đèn mông lung, bóng tối chiếu sáng rõ ràng.

Ôn Ninh hít vào một hơi, đầu óc quay cuồng, hai má nóng bừng. Nàng lắc đầu, đột nhiên đối diện ánh mắt kinh ngạc của Cố Trì Khê, lập tức buông tay ra.

Tắt đèn, nằm lại.

Tim nàng đập rất nhanh, tiết tấu thình thịch vào màng nhĩ, nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen, khuôn mặt như đang bốc cháy.

Hai người đều trầm mặc.

"Đau không?" Ôn Ninh yếu ớt hỏi: "Muốn bôi thuốc không?"

Cố Trì Khê không trả lời.

Thật lâu sau, bên cạnh truyền đến một tiếng khẽ thở dài: "Em ra tay thật nặng..."

Ngữ khí trầm thấp bất lực, tràn đầy mất mát.

Ôn Ninh càng cảm thấy áy náy, nhưng lại mạnh miệng nói: "Ai bảo chị lưu manh."

Lại một trận trầm mặc.

"Này--"

"Cố Trì Khê?"

[BHTT][Edit] Lão Bà Kết Hôn Sao? - Cảnh NgôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ