Phiên ngoại 10 (Nhan - Du)

5.6K 293 48
                                    

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Hà Du hồi lâu mới phản ứng lại.

Đây là ghen sao?

Cô nhất thời dở khóc dở cười, ôm gối bước lên trước, gõ cửa cầu xin: "A Nhan..."

"Em sai rồi, em quỳ bàn phím..."

Gõ hồi lâu cũng không có phản hồi, Hà Du cắn răng quyết định dậm chân hi sinh hình tượng uy mãnh mà tiến công đại tổng, làm một tiểu tức phụ mềm mại.

"A Nhan, khách phòng lạnh như vậy, ô ô, chị cư nhiên nhẫn tâm để người ta ngủ ở khách phòng, ô ô ô, không có chị bên cạnh sao em có thể ngủ được..."

"Hức--"

Hà Du bị chính mình làm cho buồn nôn.

Nhưng vợ vẫn không mở cửa.

Làm sao bây giờ?

Cô giả vờ đau bụng: "Ai da, đau chết mất, ôi—"

Không có động tĩnh.

Cô làm bộ bị va chạm: "A, đau, đau..."

Không có động tĩnh.

Cánh cửa giống như một bức tường sắt, không thể xuyên thủng, Hà Du nằm trên đó khóc một lúc, cô không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.

Trong nhà chính có rất nhiều phòng, Hà Du hiếm khi đi đến những nơi khác ngoại trừ phòng ngủ, phòng khách và phòng ăn trên tầng ba, cô không biết phòng dành cho khách ở đâu.

Một người hầu đi ngang qua cô, cười chào hỏi: "Hà tiểu thư."

“Chờ chút!” Hà Du kéo lấy nàng, “Xin hỏi, phòng dành cho khách ở đâu vậy?”

Người hầu sửng sốt hai giây, nói: "Lầu hai, Hà tiểu thư muốn ngủ khách phòng sao?"

“Khụ khụ, ừm, phiền toái đưa tôi đến đó đi, cảm ơn.” Hà Du thu áo ngủ lại, giả vờ bình tĩnh.

"Vâng."

Trên lầu hai có bốn phòng khách, mặc dù đều trống, nhưng cứ hai ba ngày người hầu sẽ quét dọn một lần, rất sạch sẽ, Hà Du chọn căn phòng lớn nhất có tầm nhìn đẹp nhất, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đài phun nước dưới lầu.

Ga giường và đệm mềm mại, có cổ mùi hương thoang thoảng.

Có thơm đến đâu cũng không thơm bằng cơ thể của vợ.

Hà Du ủ rũ nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, vừa ủy khuất vừa buồn cười, cô trằn trọc không ngủ được, cầm điện thoại lên, gửi cho Cố Cẩn Nhan một tin nhắn WeChat.

[Lạnh quá]

[Giường quá lớn ngủ một mình không ngon]

Năm phút, mười phút... Nửa tiếng trôi qua, vẫn không có hồi âm.

Cô gọi lại.

Lần thứ nhất không trả lời, lần thứ hai không trả lời, lần thứ ba tắt máy.

"..."

Cô khóc không ra nước mắt, nằm xuống một lúc bất giác cảm thấy buồn ngủ...

Sáng hôm sau, Hà Du bị đồng hồ báo thức bảy giờ đánh thức, vội vàng rửa mặt, cô ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ trên tầng ba, khi đã tám giờ, Cố Cẩn Nhan mặc quần áo chỉnh tề đi ra, bị cô chặn lại.

[BHTT][Edit] Lão Bà Kết Hôn Sao? - Cảnh NgôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ