Những ánh đèn bảy màu chiếu sáng cả một khoảng sân rộng, tiếng nhạc sập sình như hội, các cô cậu học trò hòa vào không khí vui vẻ ấy, vì hết hôm nay thôi bọn họ sẽ trở về những ngày tháng sách vở ngập đầu, công thức nhiều vô kể, những môn học thuộc, những phép tính, phản ứng hóa học, hiện tượng ánh sáng, di truyền, hình không gian, ... cả một núi kiến thức đồ sộ đang chờ bọn họ, nụ cười tươi rói trên môi,...
" alo,...alo... mời các em học sinh tập trung đứng thành hình tròn quanh khu vực sắp đốt lữa trại"_ tiếng ban quản lí từ dàn loa thông báo
Học sinh điều nhanh chóng tập trung lại, quanh một đống cũi lớn đã thấm qua dầu được chất thành hình một kim tự tháp nhỏ ,có đường dẫn là một sợi dây châm lữa, nối liền khoảng 8 mét với hai người ngồi trên nóc nhà để châm lữa, từng khuôn mặt mong chờ, từng nụ cười và đồng loạt hô lớn "3....2....1"
" bùm"_tiếng nổ lớn trên trời là pháo hoa, dưới đất là ánh sáng của ngọn lữa, mọi người khoát vai nhau, bất kể trường nào miễn là cùng tuổi cùng niềm vui về lại tề tụ lại đây chạy thành vòng tròn, ánh sáng của pháo hoa trên cao với ánh sáng của lữa đỏ rực kia như hòa hợp thành một, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về màu sắc về sự hài hòa bất định, tiếng ban quản lí thêm một lần nữa phát ra âm thanh rõ ràng dấu ấn rõ ràng của đời học sinh " chúc các em thành công trong kì thi tốt nghiệp sắp đến, các em là niềm tự hào của toàn bộ giáo viên hai trường chúng tôi, một lần nữa xin dành những lời chúc tốt đẹp đến các em, nào hãy hòa vào cùng chúng tôi, tạo nên một bữa tiệc không thể nào quên, bằng chứng nhận tốt nghiệp chúng tôi đợi các em đến nhận !"
Thanh xuân ngắn ngủi có trãi qua rồi mới có nhớ , có nhớ rồi mới có hối tiếc, có muộn màng , ước một lần về lại mái trường năm ấy, ước một lần tề tụ đủ bạn bè thầy cô, ước một lần ngồi trong lớp học lại bài văn mình vẫn chưa học thuộc, tôi nhớ bạn cũng nhớ, qua hôm nay chúng ta sẽ không còn nhìn những khuôn mặt mà trước kia ngày nào cũng nhìn, sẽ không còn bị đuổi ra khỏi lớp hay bị phạt vì không làm bài tập, sẽ không còn những kí hiệu nhắc bài nhau, những gói hàng ăn vặt trong lớp, ngủ gật, cãi nhau hay những lần giáo viên chủ nhiệm vui vẻ thông báo lớp mình hôm nay đứng nhất trường nữa, mọi thứ sẽ đi qua, qua dần, thanh xuân trên ghế nhà trường như chiếc lá đâm chồi, lớn lên, đẹp nhất dần già đi, ngã vàng và rơi xuống đất không gắn lại được nữa.
Jeff đứng trên một đoạn gồ lên của đất , vị trí thích hợp để thấy toàn cảnh lữa trại, cậu chăm chú nhìn đến thất thần, cậu nghiên người sang nhìn nét mặt của Barcode, thằng em này dù đứng ở mọi gốc cạnh nó vẫn đẹp như vậy, phải làm sao đây, sau này nếu như cậu không tốt nghiệp được sẽ không vào đại học được và sẽ không cùng Barcode đi học chung một trường đại học sao, không muốn , thật sự không thích tí nào, cậu níu tay Barcode mơ hồ nhìn anh:
" Barcode, mày nghỉ tao có qua nỗi không"
Barcode quay sang nhìn Jeff, tay anh tìm tay cậu nắm chặt, giọng như có như không hòa vào trong gió, hòa vào tiếng ồn ở dưới nhưng lại rất rõ ràng:
" Jeff, phải cùng tôi học đại học hiểu chứ"
Jeff ngẩng đầu nhìn anh kiêng định, rồi lại hướng ánh mắt về hướng lữa trại mạnh mẽ gật đầu " ừm"
......
BẠN ĐANG ĐỌC
[BarcodeJeff] Gặp anh đúng lúc[Hoàn]
FanficFic chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả và chuyển từ bộ fic cùng tên của tác giả:dichvuongyu Lưu ý:Fic này tui chuyển về couple BARCODEJEFF nha chứ không phải JEFFBARCODE nếu ai không thích thì thoát chứ đừng buông lời cay đắng 🥺 Cảm ơn vì đã...