Ông Lưu bị mang đi điều tra, Thịnh Mân Âu đi theo với tư cách người phụ trách văn phòng luật, tôi thì cùng Ngô Y đến bệnh viện khâu tay.May mà bị thương trên cánh tay, trời lạnh giấu dưới ống tay áo cũng khó phát hiện ra được, bằng không để mẹ tôi nhìn thấy vết thương này, cũng không biết bà sẽ đoán già đoán non ra gì nữa.
"Hôm nay may nhờ có anh Lục, không thì không biết sẽ phải kết thúc như thế nào." Ngô Y đưa tôi về nhà, dọc đường còn tám nhảm vài câu với tôi, "Thầy cũng trở về đúng lúc, thật là trong cái rủi vẫn có cái may."
Tôi ngồi trên ghế sau, cử động cổ tay, băng bó tuy hơi chặt, nhưng vẫn không trở ngại đến hoạt động.
"Cậu gọi anh ấy là thầy, cậu là học sinh của anh ấy à?"
"Không phải không phải, thầy trong đây không giống thầy giáo dạy học lắm. Trước đây tôi từng làm trợ lý cho thầy ở Mỹ Đằng, thầy đã chỉ bảo tôi rất nhiều điều, là tấm gương đi trước, vì kính trọng nên tôi mới gọi một tiếng "thầy". Hai tháng trước, sau khi biết thầy muốn rời khỏi Mỹ Đằng, tôi đã chủ động đề nghị muốn rời đi cùng với thầy ấy, vốn đang sợ thầy không chịu, kết quả là thầy ấy lại đồng ý ngay." Cậu ta cười nói, "Thực sự là rất biết ơn thầy ấy đã tin tưởng tôi."
Khuôn mặt người trẻ tuổi phản chiếu ra trên gương chiếu hậu, mặt mày không hề mờ mịt, dáng dấp nhiệt huyết sục sôi không dễ bị đánh bại bởi bất cứ thứ gì, là tính cách hoàn toàn khác với Thịnh Mân Âu.
Tôi tựa lưng vào ghế, thả lỏng cả người, thở ra một hơi thật dài.
"Vậy thì anh ấy nhất định là... rất coi trọng cậu."
Đường hơi tắc, cơn buồn ngủ kéo tới, tôi mơ mơ màng màng ngủ gà gật, tới lúc tỉnh lại là đã đến dưới tầng khu nhà tôi.
Cảm ơn Ngô Y xong, tôi xuống xe lên tầng, dù biết Thịnh Mân Âu sẽ không trả lời, tôi vẫn gửi cho hắn tin nhắn báo rằng tôi đã về tới nhà an toàn.
Bởi vì tình trạng sức khỏe trước mắt của mẹ tôi thực sự không lạc quan, e là không gắng gượng được bao lâu nữa, sau khi biết chuyện, Nguỵ Sư lập tức cho tôi nghỉ Tết sớm, bảo tôi không cần ngày nào cũng tới tiệm cầm đồ.
Mẹ tôi sáng dậy sớm, chắc khoảng sáu giờ đã tỉnh, sau đó đến mười giờ là sẽ lừ đừ, bốn tiếng đó là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà bà tỉnh táo. Giờ bà cảm thấy càng ngày càng ngủ được lâu, tuy bà đã đổ cho mùa đông thèm ngủ, nhưng tôi biết, một ngày nào đó bà sẽ ngủ thiếp đi như vậy, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tôi thường sẽ ngồi chuyến xe buýt sớm nhất tới thăm mẹ, trò chuyện với bà, hoặc là kể chuyện cho bà nghe, rồi rời đi sau khi mẹ tôi đã say giấc.
"Hôm nay con đi ngang qua vườn hoa, thấy có hai đứa trẻ con đang nghịch nước ở đó, trời lạnh thế này, mẹ nói xem có phải do chúng nó ít bài tập rảnh quá hoá buồn, cố ốm ra không? Xung quanh cũng chẳng thấy có người lớn trông, không biết là con cái nhà ai."
Tay cẩn thận lột vỏ quýt cho mẹ, róc từng sợi tơ trắng xuống, tôi bẻ một múi ra đưa tới bên miệng bà. Bà lắc lắc đầu, cười nhìn tôi, dùng giọng yếu ớt nói: "Cái thằng này, hồi bé rõ là món gì cũng ăn, sao càng lớn lại càng kỹ tính không đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ]: PABH (Phi âu bất hạ) - Hồi Năm Tước
Short StoryTên truyện: Phi âu bất hạ Tác giả: Hồi Nam Tước 回南雀 Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đô thị, niên thượng, anh em không có quan hệ huyết thống, người anh lạnh lùng x cậu em thâm tình, HE Bản gốc: 73 chương chính văn + 9 phiên ngoại. Nguồn: Trường Bội Văn...