Phạm Khuê tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, mí vẫn còn ẩn ẩn đau. Cảm giác lành lạnh trên cánh tay truyền tới, anh lật chăn ra, chỉ thấy một lọ thủy tinh nhỏ.
Điên mất thôi.
Tối qua anh thật sự nghe lời Thái Hiền, vô thức thay đồ, vô thức chui vào trong chăn ấm. Lọ thủy tinh cậu đưa Phạm Khuê đã ôm cả đêm, không khí bên ngoài lạnh nên sau một đêm lúc chạm vào thủy tinh cũng mang tới cảm giác lạnh ngắt.
Đáng lẽ nếu không có nó, anh vẫn còn nghĩ mấy chuyện hôm qua đều là mơ. Việc Thái Hiền nói thích anh quá đỗi vô thực, ánh dương sẽ chịu để ý một đám mây tầm thường giữa hàng tá những đám mây khác sao?
Xoa lấy đôi mắt vẫn rát lên của mình, Phạm Khuê bắt đầu hoảng loạn sau khi đã nhớ được hết mọi chuyện ngày hôm qua. Lọ thủy tinh nằm lăn lóc trên giường làm ga giường lún xuống một chút. Phạm Khuê vươn tay rồi lại rụt về. Mắt anh vẫn mờ mờ, thật sự không nhìn rõ là thứ gì, chỉ xác định được là màu đen.
Phạm Khuê chầm chậm bật nắp gỗ, dần dà nhìn được vật nhỏ bên trong. Không phải thứ gì lạ lắm, chỉ là giấy, mảnh giấy đen được gói gọn vào viên con nhộng trong suốt. Anh cầm lấy một viên lên ngắm, nhìn thì giống thật nhưng không phải là mấy viên để đựng thuốc. Vỏ viên này to hơn, bên trong chứa một cuộn giấy đen nhỏ xíu.
Mở đại một viên, Phạm Khuê vẫn đọc được dòng chữ dù cho mi mắt anh đang cố sụp xuống. Chữ bên trên đều viết bằng mực trắng, đặc biệt nổi bật.
'Anh cười xinh lắm.'
"Hả?"
Tờ giấy nhỏ xíu được cuộn tròn nên nội dung bên trên cũng đơn giản thôi, riêng bốn chữ đã chiếm gần như hơn nửa khoảng trống. Anh có hơi giật mình vì dòng chữ ấy, tim cũng đập nhanh hơn đem máu trong người anh nóng bừng.
'Thôi Phạm Khuê trông yêu thế nhỉ?'
'Anh khoác áo măng tô dễ thương chết mất.'
'Thích nhìn anh giảng bài.'
'Thôi Phạm Khuê làm gì cũng giỏi.'
...
Anh nhìn mấy dòng chữ trên đó, hoang mang tột độ. Tay anh cứ mở từng viên nhỏ xíu, luống cuống cầm lấy tờ giấy mỏng. Mỗi dòng chữ đều được Phạm Khuê đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đơn giản, nhưng trân quý bao nhiêu đều được lưu lại qua mấy con chữ nhỏ.
'Em rất thích anh.'
Em rất thích anh.
Chẳng biết anh mở được bao nhiêu tờ giấy rồi, lọ thủy tinh dường như đã vơi bớt một nửa. Phạm Khuê mở trúng một câu này, giống y với ngày hôm qua cậu nói. Chỉ là thích anh, không nói là thích điểm nào, là thích, thích tất cả.
Phạm Khuê gom vội mấy mảnh giấy nhỏ lại, gấp gáp lao ra khỏi phòng, đến dép bông cũng quên mang. Sao có thể không gấp? Tim anh sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Sàn nhà lạnh mấy, anh còn có tâm trí nào để ý đến nữa?
Phạm Khuê cố giữ mấy mảnh giấy lại bằng hai tay, lộn xộn hết cả. Chân trần của anh đạp lên tầng tuyết trắng, cái lạnh làm làn da mỏng đỏ rát, nhưng điều anh quan tâm bây giờ là gặp Thái Hiền dù cho anh chắc mẩm mình sẽ chẳng thể nói gì nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegyu | Cách vách
FanfictionCậu trai cách vách đó, tên là gì nhỉ? Thái Hiền, Khương Thái Hiền. Anh thích cậu ấy à? Anh không biết. Chỉ là mỗi ngày anh đều đợi đến bảy giờ tối để nhìn thấy đèn bàn học phòng cậu ấy vụt sáng. Cái ánh đèn vàng vọt đó có gì mà làm anh say mê đến th...