Sân khấu

1.5K 247 18
                                    

Còn hơn ba ngày nữa là đến Giáng sinh, đoàn trường tất bật chuẩn bị cho sự kiện sắp diễn ra, thậm chí còn loạn hết cả lên vì đợi nước đến chân mới nhảy. Khương Thái Hiền mặc dù không muốn nhưng cứ bị con bạn làm trong đoàn lôi đi phụ set up sân khấu mãi.

"Học sinh hạng nhất, con người tài sắc vẹn toàn, tấm gương sáng của đời tao ơiiiii, tao xin mày đó, một ngày thôi."

Nhà trường công bố kết quả học sinh xuất sắc nhất học kì này và tất nhiên làm sao thiếu cậu được. Cái tên Khương Thái Hiền nằm chình ình ngay đầu danh sách khen thưởng làm lũ bạn cứ trêu mãi. Dù sao năm trước cũng vậy rồi, nghe nhiều thành quen nên chẳng thấy phiền gì mấy.

"Lan, mày biết không? Học sinh hạng nhất người ta bận học rồi đó, đừng có ỉ ôi với tao nữa."

"Nhưng cái gì liên quan tới máy móc là tao ngu lắm mà mọi người lại giao cho tao, mày giúp tao qua kiếp nạn này đi mà..."

Chính xác thì Hương Lan nhờ cậu đi kiểm tra đống loa với thiết bị coi kết nối có bình thường hay không. Thật ra cũng không nhất thiết phải là Thái Hiền thì mới kiểm tra được, chỉ tại Hương Lan thấy cậu hay đi chỉnh loa với mic trong lớp cho thầy cô dạy học nên mới nhờ. Hơn nữa, người hướng nội suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào tiểu thuyết như cô lấy đâu ra nhiều bạn bè để nhờ vả đây?

"Mày đi mà nói với mọi người. Nhỏ này, mày bị làm sao đấy? Người khác nhờ mày không biết từ chối à?"

"Mày biết tao không nỡ...Bây giờ kêu đổi người thì không được đâu, ai cũng bận mất rồi."

Khẽ thở dài một hơi với con bạn nhát như thỏ đế trước mặt, Thái Hiền đành đồng ý giúp đỡ dù cho điều đó có nghĩa là cậu có thể sẽ phải ở lại đến tối muộn để hoàn thành nốt. Biết làm sao được, Hương Lan học cũng chăm cũng giỏi thật đấy, nhưng kĩ năng xã hội còn tệ hơn cậu nữa, điểm âm.

"Một lần thôi đấy. Về chỗ đi, sắp vào học rồi kìa."

"Tao đội ơn mày Hiền ơi."

"Rồi rồi."

Hương Lan vui vẻ về lại cái bàn học trong góc với nụ cười trên môi, bỏ qua luôn khuôn mặt đang phiền não của cậu. Thái Hiền lấy điện thoại ra nhắn vài dòng thông báo cho Phạm Khuê. Chiều nay cậu không tính về, làm xong sớm thì về sớm thôi.

'Anh đón xe buýt nha, em ở lại set up sân khấu rồi về. Anh cũng không cần chờ cơm em đâu, chắc sẽ muộn lắm. Ăn uống đầy đủ nhé.'

Bấm gửi tin nhắn rồi cất lại điện thoại vào cặp để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Nếu mà là một tháng trước thì cậu đã nằng nặc chở anh về xong mới lên trường lại rồi. Có điều dạo này trời lạnh quá, ngay cả cậu cũng rét run. Để anh đi xe buýt sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không bị mấy cơn gió làm phiền.

Vậy là phải về một mình rồi nhỉ? Lạnh quá.

Nhìn chiếc khăn màu nâu trên cổ, Thái Hiền gục đầu xuống để đầu mũi chạm lên len ấm rồi khẽ cười. Thôi vậy, có cái này cũng đỡ lạnh hơn một chút dù chắc rằng cậu sẽ nhớ cái cảm giác anh ôm chặt lấy eo mình lắm.

Taegyu | Cách váchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ