Sáng nay Thái Hiền vẫn như thường lệ tì nửa người lên tay lái xe đạp, kiên nhẫn chờ anh trước cổng nhà. Phạm Khuê cũng có tiết một dạy ở lớp cậu, tiện đường đi cùng nhau.
"Ngày mai không cần chờ anh đâu, tiết ba anh mới phải lên trường."
"Vâng, vậy anh ngủ thêm một chút đi, ra chơi em về chở anh lên."
Cậu đưa hộp bánh bao nóng hổi cho anh. Từ khi nào mà Thái Hiền đã giữ thói quen mua sẵn đồ ăn sáng cho cả hai đứa. Nếu bình thường đã phải dậy sớm chuẩn bị đi học thì giờ lại còn phải dậy sớm hơn để chạy đi mua đồ ăn sáng.
Nhìn hộp bánh bao trên tay, anh có chút áy náy. Đúng là có người quan tâm đến mình thì vui thật nhưng hình như anh đang làm phiền cậu quá...
"Em không cần làm vậy mà, tốn thời gian của em lắm."
"Không biết đâu, em cứ về đấy, anh đừng có mà đi trước."
Khẽ nở một nụ cười bất lực, anh biết cậu sẽ làm vậy thật. Càng ngày anh càng nhận ra, Thái Hiền một khi đã muốn thì sẽ cố chấp theo đuổi.
Hai đứa đi giữa hàng cây trong buổi sớm, vẫn chưa có tia nắng nào lộ ra khỏi tầng mây, gió thu sượt ngang qua gò má. Không khí có chút lạnh, tay Phạm Khuê lại ôm chắc eo người đằng trước, thân nhiệt truyền qua ấm áp vừa đủ, thoải mái đến mức chẳng muốn buông.
Thật ra việc đi xe đạp chung với Thái Hiền làm anh phải dậy sớm hơn bình thường, bởi lẽ tốc độ của cậu làm sao nhanh bằng xe buýt. Nhưng mỗi ngày như vậy anh lại thích ngồi sau yên xe của cậu hơn một chút, thích để gió làm rối mái tóc của mình hơn một chút, để rồi việc dậy sớm mỗi ngày không còn là điều gì quá mệt mỏi.
Cả hai lúc nào cũng tới trường sớm hơn giờ vào học mười phút, Phạm Khuê có ít thời gian để sắp xếp lại giáo án, Thái Hiền cũng có thể tán gẫu với đám bạn. Những lúc ở trường hai đứa cứ như bước vào một thế giới khác, anh là thầy của em, em là học sinh của anh, không có trêu đùa thân mật, chỉ là quan hệ thầy trò bình thường.
Đến tận khi đứng lớp Thái Hiền, anh mới rõ 'học giỏi lắm' trong lời Nhân Thành nói có nghĩa là gì.
"Câu mười hai, ai có thể vẽ hình cho thầy?"
Một câu hình học không gian nâng cao, trong lớp không có ai tình nguyện lên giải, chỉ có duy nhất một cánh tay duy trì phát biểu từng câu từ đầu buổi học.
"Khương Thái Hiền."
Anh ngồi ngay bàn giáo viên chừa bảng cho cậu giải. Viên phấn trắng cùng cây thước lớn trên mấy ngón tay thanh mảnh, cậu học sinh tỉ mỉ vẽ từng đường nét chắc chắn lên chiếc bảng đen. Mắt Thái Hiền cách một cái kính chăm chú lia theo đầu phấn, không lệch chút nào. Cậu không cầm sách lên bảng, dường như đã vẽ trước lúc ở dưới để rồi ghi nhớ hết tất thảy.
Chẳng mất bao lâu để cậu hoàn thành cái hình vẽ mà ai nhìn vào cũng ngán ngẩm. Mấy nét đứt với liền cứ xiên ngang xiên dọc. Nếu quay lại cái hồi mười hai thì Phạm Khuê chắc cũng khó có thể nhanh như vậy vẽ được hình này một cách chính xác.
"Ừm tốt lắm. Nhưng đường ME là đường bên ngoài hình chóp, che mất DO nên chỗ này vẽ nét đứt nhé."
Dùng đầu ngón tay bôi đi một vài chỗ của đường phấn trắng để tạo thành nét đứt. Một lỗi nhỏ xíu xiu giữa hàng tá những đường thẳng lẫn lộn. Phải nói Thái Hiền rất giỏi để có thể giải được, bởi lẽ chưa cần đến nâng cao, chỉ cần nhắc đến hình học không gian thôi cũng đủ ám ảnh với bao đời học sinh rồi. Chỉ là cẩn thận thêm một chút liền có thể lấy trọn điểm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegyu | Cách vách
FanficCậu trai cách vách đó, tên là gì nhỉ? Thái Hiền, Khương Thái Hiền. Anh thích cậu ấy à? Anh không biết. Chỉ là mỗi ngày anh đều đợi đến bảy giờ tối để nhìn thấy đèn bàn học phòng cậu ấy vụt sáng. Cái ánh đèn vàng vọt đó có gì mà làm anh say mê đến th...