Máy ảnh

1.3K 235 29
                                    

"Hiền này, em chọn trường đại học chưa?"

Đại học là ngưỡng cửa quan trọng trong đời mỗi người. Đối với Thái Hiền, Phạm Khuê biết nơi này không phải là nơi để nhân tài như cậu phát triển hết khả năng. Dù có hơi tàn nhẫn, việc chia xa là không thể tránh.

Cậu vừa múc được muỗng trái cây cắt nhỏ trộn với sữa chua liền lập tức khựng lại. Vốn đang vui vẻ ngồi cạnh xem ti vi với nhau, chẳng biết thế nào mà trở nên ngượng ngùng. Hai đứa đều im lặng, chỉ còn mỗi bộ phim kinh dị đang chạy với cái màn hình sáng choang trong đêm muộn.

"Em học gần đây thôi."

Thái Hiền cuối gầm mặt nhìn thanh long đỏ giữa đống sữa chua trắng bóc, chột dạ khuấy nhẹ làm nó chuyển luôn thành màu hồng.

"Tại sao?"

"Em thích thế."

"Đừng lừa anh."

Cậu quay sang nhìn anh. Phạm Khuê đang nghiêm túc thảo luận với cậu, ánh mắt chín chắn này chẳng chừa cho cậu đường lui. Nhưng Thái Hiền không có lí do nào thỏa đáng, cậu chính là muốn học gần đơn vị công tác của anh thôi, cũng không muốn tìm chỗ ở mới.

Đúng là ngôi trường mơ ước của cậu không nằm ở thành phố này.

"Anh còn không hiểu em sao? Đừng lo, em muốn học ở chỗ nào, anh nộp đơn xin đi dạy ở chỗ đó. Điều kiện kiên quyết chính là phải chờ hai năm nữa. Dẫu sao thì anh cũng chỉ mới dạy ở ngôi trường này được một năm thôi mà."

Yêu xa có hàng tá rủi ro mà cả hai chẳng thể nào biết trước. Bây giờ Phạm Khuê ngỏ lời, chính là đủ tin tưởng để cậu rời khỏi tầm mắt của mình mà vẫn tiếp tục mối quan hệ như chẳng có gì xảy ra. Người trưởng thành là thế, trải qua nhiều mất mát rồi sẽ biết chấp nhận thứ cần đi thì đi, thứ ở lại thì mãi ở lại.

Tuổi trẻ có bao nhiêu lần chạy hết tốc lực để theo đuổi ước mơ? Người như Thái Hiền mà bỏ lỡ tương lai phía trước thì sẽ phải hối hận cả đời mất.

Và anh không muốn phải thấy cậu đau khổ hay nuối tiếc vì bất kì điều gì, dù cho lí do đó có liên quan đến anh hay không.

"Là em thức thâu đêm học bài, là em giải đề nhiều đến mức chai cả tay. Em nói xem còn một chút nữa là được rồi, do dự làm gì chứ?"

"Anh muốn em đi đến thế hả?"

Thái Hiền khẽ bật cười trước sự sốt sắng của anh. Mặc dù đã nhắm một trường công lập gần đây, cậu biết chắc anh sẽ kiên quyết khuyên nhủ cậu. Phạm Khuê vốn thế mà, lúc nào cũng không yên tâm, lo lắng cho cậu đủ đường.

"Muốn. Nếu đó là vì em, anh nguyện ý."

Thái Hiền ngả đầu lên vai người bên cạnh, mắt tiếp tục dán vào màn hình ti vi.

"Chịu anh rồi đấy."

...

Thái Hiền điền nguyện vọng vào một trường công lập cách gần tám mươi cây số. Quãng đường ấy không phải quá xa, nhiều nhất cũng chỉ mất hơn hai tiếng nếu chạy xe với tốc độ thông thường. Cậu thống nhất với anh mình sẽ ở kí túc xá đến cuối tháng rồi về chơi một đến hai ngày. Vì phải cân bằng cả học lẫn làm thêm để tích kinh nghiệm nên không phải lúc nào cũng về được.

Taegyu | Cách váchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ