Phạm Khuê được xếp ngồi cùng bàn với mấy người ngang tuổi trong một quán nướng nhỏ bên đường. Mùi gia vị cùng khói từ than bốc lên làm không gian cũng chẳng còn lạnh mấy. Không biết có phải vì bằng bằng nhau không mà nói chuyện cũng cởi mở hơn, thoải mái đến mức gọi hẳn một két bia.
"Thật sự có thể uống hả?"
Phạm Khuê ngơ ngác nhìn mọi người một lượt, vẫn không dám động vào chai bia nào. Anh cứ tưởng ai cũng nghiêm túc trưởng thành, vậy mà giờ lại bày ra bộ mặt náo loạn, ồn ào cả một góc quán nhỏ.
"Anh lo gì chứ? Thầy cô bàn kia cũng đang vui mà."
Nhân Thành ở bên cạnh khui nắp chai, cười cười rót đầy bia vào ly đá của anh. Bọt trắng lên cao tận miệng cốc, tan ra, chỉ chừa lại thứ nước vàng nhạt trong trong ở lưng chừng.
"Thôi, anh không uống đâu."
Phạm Khuê khẽ lắc đầu, ấy vậy mà chẳng ngăn nổi bàn tay của Nhân Thành. Anh không muốn uống, hay đúng hơn là không muốn say. Giờ anh chẳng tưởng tượng nổi cảnh mình dùng giọng điệu say khướt để gọi Thái Hiền đón cái thân già này về đâu.
"Anh say thì em chở về."
Như biết mối nghi ngại ấy, Nhân Thành cười rồi lấy cốc bia kia đặt ngay tay anh, chẳng cho thêm cơ hội nào để từ chối nữa. Cậu cầm lên cốc của mình, cụng cái cạch với cốc của anh. Bia gần đầy nhanh chóng bị cậu uống cạn, uống xong lại vươn lưỡi liếm chút bọt trắng bên khóe môi.
"Anh, cầm lên rồi là phải uống đấy."
"Em đưa anh mà?"
"Nhưng anh có nhận nha."
Phạm Khuê ngây người nhìn viên đá đang tan ra, do dự không biết có nên uống hay không. Nói anh trẻ con cũng được, nhưng hình như sau màn tỏ tình của bạn nữ kia, anh chẳng còn thiết suy nghĩ trước sau nữa. Phạm Khuê uống thật, đã vậy còn là một lượt hết nửa cốc. Vị đắng trong miệng làm anh khẽ cau mày, tim không biết bị gì mà hẫng một nhịp.
Không biết Hiền về chưa nhỉ?
Anh mở điện thoại, nhưng chẳng sao mở lên được. Màn hình vẫn tối thui sau vài lần anh ấn giữ nút nguồn, trời đông lạnh quá làm điện thoại nhanh hết pin hơn hẳn.
Vậy là khỏi gọi luôn rồi...
Phạm Khuê nhẹ nhàng cười, có chút buồn. Cốc anh lại lần nữa được Nhân Thành rót gần đầy, anh lại uống. Vị bia lạnh buốt, chắc mẩm rằng mình sẽ bị đau họng vài ngày sau đó nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.
Nhân Thành ở bên cạnh nhìn anh vừa e dè như vậy, bây giờ lại uống liên tục như người thất tình thì không khỏi ngơ ngác. Mi dài của anh rũ xuống, trông chẳng còn dáng vẻ cười nói hằng ngày nữa. Đến cả người không tinh ý nhất cũng nhận ra gì đó bất thường ở anh, đau lòng đến lạ.
"Anh...không sao chứ?"
"Hì, em mời anh uống mà, sao lại không uống?"
Phạm Khuê quay qua, lại cười, cười tít mắt nhưng giọng nói hình như có chút run. Nhân Thành chẳng hỏi nữa, chỉ im lặng ở bên cạnh uống cạn cốc bia. Cứ rót rồi uống, tiếng cười nói của người khác dường như chẳng ảnh hưởng đến khoảng trời riêng của anh, khoảng trời chỉ có anh một mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegyu | Cách vách
FanfictionCậu trai cách vách đó, tên là gì nhỉ? Thái Hiền, Khương Thái Hiền. Anh thích cậu ấy à? Anh không biết. Chỉ là mỗi ngày anh đều đợi đến bảy giờ tối để nhìn thấy đèn bàn học phòng cậu ấy vụt sáng. Cái ánh đèn vàng vọt đó có gì mà làm anh say mê đến th...