\10/

3.1K 92 13
                                    

Ami đang ngồi gần khung cửa sổ ngắm nhìn trời xanh thả những suy tư hòa theo những con gió mát mà lòng đỡ đi nỗi buồn u ám những ngày qua. Tiếng cửa mở va vào tai, cô cứ cho rằng hắn đến nên chẳng màn ngó lại.

- Ami

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc có chút ngạc nhiên rồi quay lại

- Anh Taehyung, sao anh biết em ở đây

- Anh biết từ hôm em vừa nhập viên nhưng do công việc bận quá bây giờ mới có dịp gặp em - anh vừa nói vừa tiếng lại gần chỗ cô, đôi tay thon dài vuốt nhẹ từng loạn tóc cô

- Anh...

- Anh có đến nhà thăm bác gái, bác cũng kể lại hết mọi chuyện của em rồi. Ngay cả chuyện em phải gã cho người tên Jungkook kia nữa, có phải thời gian qua em ấm ức lắm không

- Em... - mắt cô lưng tròng nhìn anh

- Không sao rồi! Anh sẽ giúp em trả số nợ còn lại, em cũng sẽ được tự do - anh ôm cô vào lòng an ủi

Ami im lặng lẽ ra ngay lúc này cô phải vui hơn ai hết. Người cô thương thầm bấy lâu giúp cô thoát khỏi con người đáng sợ kia, nhưng sao lòng cô nặng trĩu lắm.

- Nhưng em bây giờ lại rơi vào chính cái tình yêu chết tiệt đó mất rồi. Em...

Taehyung hiểu được ý tứ của cô càng siết chặc cô vào lòng hơn. Anh muốn giúp cô lắm chứ, muốn khuyên cô nên rời xa người đàn ông đó lắm chứ nhưng anh biết thứ gọi là tình yêu đó người trong cuộc còn không ngăn nổi thì sao anh có thể.

- Nếu em không cảm thấy an toàn khi ở bên hắn có thể chạy đến tìm anh. Anh vẫn đợi Ami

Ý anh là sao? - Câu hỏi Ami muốn hỏi anh nhất ngay lúc này

______________

Hơn một tuần nằm viện ngột ngạc Ami muốn được về sớm, hắn cũng chiều theo cô. Thái độ của hắn đối với cô có chút dịu dàng hơn không còn thô bạo như trước nữa. Mặc nhiên hắn gần đây không còn ở nhà thường xuyên nữa, nhà cũng có thêm vài người giúp việc cùng hai tên vệ sĩ trước cổng. Hắn làm như vậy  là muốn tốt cho cô sao? Có thêm nhiều người là vậy nhưng Ami rất ít nói chuyện với họ. Cô vốn không phải là người khó gần đến vậy, cô cứ tự nhốt chính mình ở phòng tối. Cơm người giúp việc mang lên cho cô đôi lúc còn chẳng vơi đi hạt nào.

Thuốc boi ở chỗ bị thương hắn mặc nhiên không cho ai làm giúp cô cả, phải tự tay hắn làm. Mỗi lần như vậy trên mặt Ami lúc nào cũng ử đó vì ngại, khó trách người chiếm hữu cao như hắn được.

- Cậu chủ mới về - gv

- Ami trên phòng à?

- Dạ cô ấy ở trên phòng từ sáng tới giờ, đến cả cơm cũng không muốn ăn

Hắn thở dài rồi bước đi, mở cửa phòng bước vào vẫn là khung cảnh quen thuộc, một cô gái nhỏ nhắn ngồi trước cửa sổ hình ảnh đó được hắn thu trọn.

- Ami em muốn đi ăn không?

- Hôm nay chúng ta ăn món em thích nhé

- Anh giúp em chọn đồ được không?

JJK | GnascheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ