Tới gần giờ tan học, Yang Jungwon khép sách giáo khoa lại, từ đâu đó lấy ra một chiếc khẩu trang.
“Cậu lại về sớm sao?” Bạn cùng phòng hỏi cậu.
Yang Jungwon gật đầu.
Bạn cùng phòng: “Mấy ngày nay cậu lúc nào cũng về sớm, ai không biết còn tưởng tan học có người chặn đường cậu…”
Yang Jungwon cười cười không đáp, cúi đầu chào thầy giáo, sau đó ôm sách rời đi từ cửa sau.
Mãi đến khi cách lớp học một khoảng, Yang Jungwon mới thả lỏng người.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy điện thoại di động ra nhìn thử, quả nhiên lại có tin nhắn, đều là của Choi Jinyoung gửi tới.
Yang Jungwon nhanh chóng xem lại lịch sử trò chuyện gần đây của bọn họ, trong lúc ngẩn ngơ còn có một loại cảm giác như đang trở lại thời cấp ba.
[Choi Jinyoung: Jungwon, cùng nhau ăn cơm trưa đi?]
[Yang Jungwon: Không cần, tôi đặt thức ăn bên ngoài rồi.]
[Choi Jinyoung: Được, vậy em đặt quán nào? Anh đặt giống em.]
[Choi Jinyoung: (video trò chuyện, chưa bắt máy)]
[Choi Jinyoung: Bảo bối, anh nhớ em.]
[Choi Jinyoung: Cả ngày đều không thể tập trung nghe giảng bài.]
[Choi Jinyoung: Anh đã xoá bạn bè với Jang Goon rồi, em có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.]
[Choi Jinyoung: Cùng nhau ăn tối nha? Anh đến phòng học tìm em.]
Lúc còn học cấp ba, Choi Jinyoung cũng theo đuổi Yang Jungwon giống hệt như thế này. Chủ động tìm thầy giáo yêu cầu đổi chỗ sang kế bên cậu, ở ký túc xá thì đổi lên giường trên của Yang Jungwon, ngay cả cơm trưa cơm tối cũng đều phải dính lấy cậu… Mọi việc cứ như vậy, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Yang Jungwon đóng khung chat lại, cũng thuận tay xoá luôn ghim tin nhắn xem trước mà trước đây Choi Jinyoung tự cài vào điện thoại của cậu.
*Chức năng ghim đoạn đối thoại của người bạn thân nhất ngay đầu tiên. Vào là thấy.
Buổi tối, lúc Choi Jinyoung đẩy cửa ký túc xá đi vào, Park Jongseong đang xem giải đấu PUBG quốc tế được phát lại.
Anh chỉ đeo một bên tai nghe, hai chân để thoải mái, nhìn qua có hơi mất tập trung, tuy vậy tiếng mở cửa cũng không hề ảnh hưởng đến anh một chút nào.
Bộp một tiếng, Choi Jinyoung thả túi bia lên bàn, hỏi: “Uống chung không?”
Trên lon bia vẫn còn ướt nhẹp, trông như mới được lấy từ tủ lạnh ra. Park Jongseong nhìn mặt bàn bị ướt, khẽ nhíu mày một cái, sau đó lắc đầu: “Không uống.”
Vì vậy Choi Jinyoung chỉ có thể tự một mình uống say mèm.
Được giữa chừng, hắn cầm điện thoại di động lên, theo bản năng muốn gọi người khác đến uống chung, điện thoại vang lên được một lúc hắn mới nhận ra có chỗ không đúng, vội vã tắt máy.
Hai giờ sáng, Park Jongseong bị bạn cùng phòng đánh thức.
Anh chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh đều là buồn ngủ và bực bội.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jaywon] Tôi thích bạn trai cậu từ rất lâu rồi
RandomYang Jungwon dạo này phát giác có hai việc hơi bất thường: 1. Bạn trai đã kết giao ba năm của cậu, hình như đeo nón xanh cho cậu 2. Bạn cùng phòng với bạn trai cậu, hình như nhìn cậu có chút..... ánh mắt có chút gì đó khó nói, cảm giác có gì đó hơi...