30

1.4K 140 2
                                    

Suốt đoạn đường về nhà, bầu không khí trên xe đều vô cùng yên tĩnh.

Bà Park ngồi ở ghế phó lái, đầu tiên là nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông chồng nhà mình một cái, sau đó lại quay sang nhìn con trai bà.

Vẻ mặt của Park Jongseong rất thản nhiên, lười biếng dựa người ra sau, cụp mắt nhìn điện thoại.

“Jongseong, bớt xem điện thoại ở trên xe đi con, dễ say xe lắm.” Bà Park dịu dàng nhắc nhở.

Ông Park hừ một tiếng: “Nếu nó mà chịu nghe lời bà, thì đã không để bà nửa đêm nửa hôm chạy đến bệnh viện với đồn cảnh sát rồi.”

Giọng điệu rất lạnh lẽo, sắc mặt cũng xấu không kém gì.

Ông nhìn vào kính chiếu hậu liếc anh một cái: “Cũng chỉ có mẹ anh mới chịu lo cho anh thôi.”

Park Jongseong nói: “Không phải ba cũng tới à?”

Ông Park cứng họng, nửa ngày sau mới nói: “Tôi đưa mẹ anh đến, không phải là tới thăm anh.”

Đã quen với việc mạnh miệng nhẹ dạ của đối phương, Park Jongseong gật đầu nói vâng, không đôi co với ông nữa.

Bà Park cầm giỏ trên tay, hỏi: “Jongseong, mấy cậu bạn kia đều là bạn lúc chơi game của con sao?”

Park Jongseong không mặn không nhạt “Vâng” một tiếng.

Bà Park nói: “Còn cậu bé khi nãy đứng nói chuyện với con, là đội viên mới à?”

“Cậu ấy không phải.” Park Jongseong nói.

Bà Park gật đầu, còn nói: “Hơn nửa đêm rồi mà người ta còn chạy đến để xem con, lần sau phải nhớ cảm ơn người ta đàng hoàng đấy.”

Park Jongseong nói con biết rồi.

“Rồi lí do tại sao đêm hôm lại đi đánh nhau với người ta?” Ông Park yên lặng một lúc lâu, mới hỏi: “Bị bắt nạt à?”

“Không có.” Park Jongseong nói: “Là con bắt nạt người ta.”

Ông Park cau mày, lại từ trong gương chiếu hậu lườm anh một cái, không vòng vo với anh nữa, trực tiếp hỏi thẳng: “Thằng bé kia làm hỏng cái gì của con sao? Đáng để đánh nhau như vậy?”

Park Jongseong nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: “Đáng.”

“Thôi mà, dù gì mọi chuyện cũng đã xong hết rồi, ông đừng nghiêm khắc với con nữa.” Bà Park quay đầu lại nói: “Jongseong, là cái gì rất quan trọng sao? Để mẹ kêu người mua lại cho con một cái.”

Điện thoại trong tay khẽ rung lên, Park Jongseong rũ mắt nhìn xuống.

[Yang Jungwon: Tôi về đến phòng rồi, cậu về nhà chưa? Nhớ chú ý vết thương đấy, đừng để bị dính nước.]

Park Jongseong gõ điện thoại, nói: “Không cần đâu mẹ.”

Trở về nhà, Park Jongseong đi thẳng vào trong phòng.

Ông Park cũng không phải là người dông dài, trên xe nói vài câu cũng coi như là hết chuyện, ông tắm xong quay về phòng, thì thấy vợ mình đang ngồi ở đầu giường, trên mặt đầy tâm sự, thẫn thờ nhìn vào một nơi nào đó.

[Jaywon] Tôi thích bạn trai cậu từ rất lâu rồi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ