22

1.2K 133 7
                                    

Yang Jungwon đặt mũ lên đùi, ngồi ở khán đài nhìn bọn họ chơi bóng, bên cạnh là áo khoác, bình nước và vài món đồ linh tinh.

Những người trong sân bóng đều đã kiệt sức, chống nạnh thở không ra hơi, là điển hình của những trạch nam mê game chính hiệu.

Ngoại trừ Park Jongseong.

Park Jongseong chạy rất nhanh, còn chưa từng dừng lại, những người khác chủ yếu đều chuyền bóng cho anh. Lại nhìn sang Ni-ki, hắn có vẻ đã chạy hết nổi rồi, đứng yên tại chỗ huơ huơ tay ra hiệu muốn nghỉ ngơi một lúc.

Park Jongseong ném bóng vào rổ, cũng không vội vã đi nhặt, đứng tại chỗ đó vén áo lên lau mồ hôi.

Ni-ki cởi áo ra, lúc thường không nhìn ra hắn mập chỗ nào, thế mà cởi áo xong lại là một thân toàn thịt mềm, có thể thấy được đồ ăn ở TZG không tệ.

Hai người đứng chung một chỗ chẳng khác nào một trời một vực, đối lập như vậy thật sự có hơi thảm.

Lúc này, Park Jongseong quét mắt qua, nhìn về phía Yang Jungwon.

Yang Jungwon hơi khựng lại một chút, giả vờ bình tĩnh mà dời tầm mắt.

Ni-ki mệt đến mức muốn nằm liệt lên sàn, hắn không nhịn được đi tới bên cạnh Park Jongseong, cùi chỏ khoác lên người anh. Bởi vì không đủ cao, hắn phải giơ tay lên mới có thể với tới được, tư thế có chút buồn cười.

“Anh, anh có mệt không?”

Park Jongseong nói: “Vẫn được.”

Ni-ki ho nhẹ nói: “Em biết huấn luyện viên kêu anh quan sát tụi em rèn luyện, tụi em cũng đã chơi bóng được nửa tiếng rồi, mọi người đều rất mệt…”

Park Jongseong ừ một tiếng: “Không phải bây giờ đang nghỉ ngơi sao?”

“…”

Ni-ki muốn nói đừng dùng tiêu chuẩn của anh để đánh giá nhiệt huyết của những đứa chỉ biết chơi game như bọn em, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, Park Jongseong cũng được coi là một nửa nghiện game, đã vậy còn mẹ nó mạnh hơn hắn.

Hắn ngẩng đầu lên tính nói gì đó, lại phát hiện sự chú ý của Park Jongseong đã đặt ở chỗ khác.

Ni-ki cũng đưa mắt nhìn theo, thấy Yang Jungwon đang ngồi ở khán đài, tư thế ngay ngắn, trông cực kỳ ngoan ngoãn, hoàn toàn không ăn khớp với mấy thằng nhãi bắt chéo chân ngồi xung quanh.

Ni-ki chậc một tiếng: “Anh gọi Won Bảo Bối đến là vì muốn cậu ấy trông đồ giùm à?”

“Cậu ấy không có tên sao?” Park Jongseong hỏi.

“Nhưng gọi bảo bối nghe thân thiết hơn mà, hơn nữa ID của cậu ấy vốn là Won Bảo Bối nha.” Nói đến đây, Ni-ki buồn bực nói, “Cơ mà trông cậu ấy không hề giống người sẽ lấy cái loại ID này, ài.”

Park Jongseong không tiếp lời hắn, bóng rổ được vài người khác ném vô lại trong sân, anh dễ dàng bắt được, sau đó tùy ý đập xuống sàn mấy cái.

Ni-ki chăm chú nhìn thêm một lúc nữa, chợt phát hiện ra thứ gì đó: “Anh, cái mũ Won Bảo Bối đang ôm là của anh à?”

Cái mũ kia là phiên bản giới hạn, hắn đã từng đòi Park Jongseong tặng cho hắn mấy lần, nhưng vẫn chưa có lần nào thành công hết.

[Jaywon] Tôi thích bạn trai cậu từ rất lâu rồi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ