Yang Jungwon đầu tiên là dời tầm mắt, tay phải cũng không tự chủ được mà khép lại, không biết có phải là do ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy lòng bàn tay mình có hơi nóng.
Điện thoại đặt trên bàn của Park Jongseong liên tục vang lên mấy tiếng, giống như là đang đòi mạng vậy.
“Tôi đi xuống xem thử một chút.” Park Jongseong nói.
Yang Jungwon gật đầu, không hiểu tại sao Park Jongseong xuống giường mà cũng báo cáo lại với cậu.
Nhưng ngay sau đó cậu liền biết được.
Park Jongseong vén chăn lên, chống người bò qua người cậu.
Chiếc giường nhỏ cũ kỹ của trường học vang lên một tiếng kẽo kẹt, cánh tay Park Jongseong chống ở hai bên hông Yang Jungwon, thiếu chút nữa là có thể đụng vào cậu, cậu thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ đang tỏa ra từ cánh tay của anh.
Yang Jungwon không dám thở mạnh, cũng tỉnh ngủ hoàn toàn.
Lúc Yang Jungwon rửa mặt, phát hiện có tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.
[Lee Jeongmin: Jungwon, rốt cuộc tối qua cậu đến tìm ai vậy?]
[Lee Jeongmin: …Jang Goon đã đón Choi Jinyoung về rồi.]
[Yang Jungwon: Vậy thì tốt.]
[Lee Jeongmin:???]
Park Jongseong cũng đã sửa soạn xong đâu đấy từ lâu, anh ngồi trên ghế của Yang Jungwon dùng một tay lướt điện thoại, trên mặt còn mang theo chút mệt mỏi.
Một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn thấy người gọi điện, Park Jongseong không nhịn được mà giương mắt lên nhìn đồng hồ.
“Anh!” Giọng nói của Ni-ki đặc biệt có tinh thần.
Park Jongseong lười biếng hỏi: “Không ngủ à?”
Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều đảo lộn ngày đêm, Ni-ki cũng là một trong những số đó, bình thường tầm hai, ba giờ chiều mới tỉnh dậy, trời chưa sáng thì chưa ngủ.
Đầu bên kia sửng sốt một chút, mới chậm rì rì nói: “Thi đấu liên tục hai ngày mệt quá trời, ngày hôm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy trước được cả tiếng đồng hồ… Anh, giọng của anh bị làm sao vậy? Nghe cứ như vịt đực ấy.”
Ni-ki nói có chút khoa trương, nhưng đúng là giọng của Park Jongseong khàn thật, vừa nghe là nhận ra ngay.
“Bị cảm.” Park Jongseong hỏi, “Có việc gì không?”
“Có á.” Ni-ki nói, “Cả căn cứ chỉ có mỗi mình em dậy thôi, hôm nay dì cũng xin nghỉ mất tiêu rồi, ăn sáng một mình buồn lắm, hay là em chạy qua chỗ anh nha? Tụi mình cùng đi ăn sáng chung?”
Phía trước truyền đến tiếng bước chân, tầm mắt Park Jongseong dõi theo từng động tác của Yang Jungwon, thấy cậu mở hòm thuốc tối hôm qua ra một lần nữa, lục lọi nửa ngày tìm được một gói kẹo ngậm viêm họng.
Park Jongseong đưa điện thoại ra xa, sau đó kéo nhẹ góc áo của Yang Jungwon: “Ra ngoài ăn sáng không?”
Yang Jungwon khựng lại: “Được.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jaywon] Tôi thích bạn trai cậu từ rất lâu rồi
RandomYang Jungwon dạo này phát giác có hai việc hơi bất thường: 1. Bạn trai đã kết giao ba năm của cậu, hình như đeo nón xanh cho cậu 2. Bạn cùng phòng với bạn trai cậu, hình như nhìn cậu có chút..... ánh mắt có chút gì đó khó nói, cảm giác có gì đó hơi...