Dưới ánh nhìn dò xét của hai người khác trong quán, gã đạo nhân cầm lấy chén nước, khom lưng chậm rãi uống vào. Bộ dạng của gã chẳng những không giống nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, trái lại trông có phần chần chừ đề phòng hơn.
Ngay vào lúc gã uống nước, Tạ Liên nghe được tiếng "tõm tõm" rõ mồn một, nghe như tiếng rót nước vào trong bình rỗng vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Tạ Liên đã thông suốt, y túm lấy tay đối phương, nói: "Đừng uống nữa."
Gã đạo nhân run tay, ngờ vực nhìn y. Tạ Liên cười nói: "Uống cũng vô dụng thôi, không phải sao?"
Gã đạo nhân nghe mà biến sắc, tay còn lại rút kiếm sắt bên hông đâm về hướng Tạ Liên. Tạ Liên đứng yên không nhúc nhích, nhấc tay búng một cái, "keng" một tiếng, nhẹ nhàng búng văng mũi kiếm. Thấy Tạ Liên vẫn nắm chặt tay kia của mình, gã đạo nhân cắn răng giật mạnh một cái. Tạ Liên chỉ cảm thấy cánh tay của gã thình lình xẹp lép, hệt như quả bóng hơi xẹp xuống triệt để, roẹt cái giãy khỏi tay mình. Vừa thoát ra, gã đạo nhân lập tức chạy về hướng cửa. Tạ Liên cũng không nóng nảy, tại nơi không có lực cản trở của thế giới bên ngoài, cho dù gã đạo nhân có chạy xa mười trượng (33 mét), Nhược Da cũng có thể kéo gã về. Nào ngờ y vừa nâng cổ tay, một tiếng xé gió sắc như dao cạo xẹt qua người y.
Tiếng động này nghe như có người bắn một mũi tên nhọn từ sau lưng y, xuyên thẳng qua bụng gã đạo nhân, ghim lên cánh cửa. Tạ Liên đưa mắt nhìn kỹ, đó thế mà lại là một chiếc đũa tre.
Y ngoảnh đầu lại nhìn, Tam Lang vừa nghiêm túc vừa thong thả đứng lên từ bên bàn, đi lướt qua vai y, rút đũa tre ra, lắc mấy cái trước mặt y, nói: "Bẩn rồi. Lát nữa vứt."
Còn gã đạo nhân bị thương nặng lại hoàn toàn không mở miệng kêu đau, chỉ lẳng lặng tựa vào cửa từ từ tuột xuống. Thứ chảy ra ào ạt từ bụng gã, không phải máu tươi mà là nước trong.
Chính là chén nước khi nãy gã mới vừa uống.
Hai người khuỵu gối đứng cạnh gã đạo nhân, Tạ Liên ấn miệng vết thương của gã, cảm thấy vết thương này hệt như lỗ thủng trên một quả bóng hơi phồng to, khí lạnh xịt vù vù ra ngoài, mà "thi thể" của gã đạo nhân cũng dần dần thay đổi. Lúc nãy rõ ràng còn là một gã đàn ông vạm vỡ, giờ đây toàn thân như thu nhỏ một vòng, mặt mày và tứ chi đều héo rút, đồng thời vẫn không ngừng thu nhỏ, thoạt nhìn cứ như một lão già.
Tạ Liên nói: "Là xác rỗng."
Có một số yêu ma quỷ quái, bản thân không thể hóa thành hình người hoàn hảo bèn nghĩ ra một cách khác: Chế tạo xác rỗng.
Bọn chúng sẽ dùng một ít vật liệu giống y như thật, dày công chế tạo một túi da giả hình người. Túi da này thường mô phỏng người sống thật sự, thậm chí đôi khi còn dùng da người tạo thành, vì thế chỉ tay, dấu vân tay và tóc tai tất sẽ hoàn hảo không tỳ vết. Hơn nữa loại xác rỗng này, miễn là bản thân bọn chúng không mặc vào, nó sẽ không bị nhiễm quỷ khí, cũng không sợ bùa chú trừ tà. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao bùa chú trên cửa không chặn gã đạo nhân ở ngoài.
Có điều, loại xác rỗng này rất dễ bị nhìn thấu, bởi vì suy cho cùng chúng nó chỉ là người giả ruột rỗng, nếu không có ai mặc lớp da này, chúng nó chỉ có thể hành động dựa theo mệnh lệnh của người điều khiển, hơn nữa mệnh lệnh không được quá phức tạp, chỉ có thể là những việc đơn giản, trùng lặp, được thiết lập sẵn từ trước. Cũng chính vì thế, điệu bộ và cử chỉ của chúng nó thường khá là đờ đẫn, không giống người sống cho lắm, chẳng hạn như chúng nó sẽ lặp đi lặp lại một hai câu, làm hoài một việc, hoặc tự hỏi tự trả lời, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói nhiều vài câu với người ta là lộ tẩy. Tuy nhiên, đối với việc làm sao để phân biệt xác rỗng, Tạ Liên có một cách thực dụng hơn: Cho chúng nó uống một chén nước hoặc ăn thứ gì là được. Dù sao lớp vỏ cũng rỗng ruột, không có lục phủ ngũ tạng, lúc chúng nó ăn hay uống sẽ như ném đồ hoặc rót nước vào bình rỗng, có thể nghe được tiếng vọng rõ ràng, khác hẳn tiếng người sống ăn cơm uống nước.