L. Beethoven: "Gửi người yêu phương xa"

2.6K 151 21
                                    


"Gửi người yêu phương xa" là tập liên khúc duy nhất của nhà soạn nhạc người Đức L. Beethoven, thường được cho là liên khúc đích thực đầu tiên trong thể loại lied, mang đầy sức mạnh nội tâm. Liên khúc được sáng tác dựa trên chùm thơ của bác sĩ, nhà văn Alois Isidor Jeitteles. Bản thân Beethoven cũng có một một bức thư nổi tiếng, "Người tình bất tử": "My angel, my all, my very self—"

Một thời gian dài sau đó, Tartaglia và Chung Ly không gặp lại nhau. Những chính biến nảy lửa ở Mỹ Latinh đã không còn giữ Tartaglia ở Mát-xcơ-va thường xuyên được nữa, còn Chung Ly cũng bận rộn với sự nghiệp âm nhạc của anh khi mà giờ đây đang gặp nhiều khó khăn do căng thẳng chính trị giữa Liên Xô và Trung Quốc. Đã vài lần anh tính đến chuyện rời hẳn Liên Xô về nước, nhưng ở đây vẫn còn quá nhiều việc, anh chưa thể về được. Hơn nữa biên giới Xô - Trung đang bị kiềm toả, người Liên Xô sẽ không để một người đàn ông Trung Quốc đã sống lâu năm ở Nga trở về nước đối địch. Hồ Đào có lẽ là một trong những người Trung Quốc cuối cùng có thể thuận lợi về quê hương.

Vào dịp năm mới âm lịch của Trung Hoa, Chung Ly đột ngột mời Tartaglia qua nhà ăn tối. Ngôi nhà xinh đẹp trên đại lộ Petrovsky được tô điểm bởi những chùm hoa mộc qua, song chấn hình chữ triện tráng men, tường phòng khách treo những câu đối đỏ thẫm như vạt tay áo của hoàng hậu Trung Hoa. Hương vị của bình rượu Mai Quế Lộ như muốn níu chân vị khách Liên Xô vốn chỉ quen với thứ rượu Nga mạnh và nồng. Chung Ly ngồi cong mắt thích thú xem Tartaglia chật vật loay hoay dùng đũa gắp há cảo, rồi sau đó mới từ tốn gắp từng miếng cho hắn ăn như hồi hắn còn thơ bé. Trong lòng Tartaglia bồi hồi xúc động, nếu đây chính là phần thưởng cho việc dùng đũa thì hắn sẵn sàng ăn bằng hai cái que chết tiệt ấy cả đời.

"Tôi không nhớ được là làm sao hồi xưa cậu lại có thể sống ở Trung Quốc lâu đến vậy mà không biết dùng đũa." Chung Ly bật cười, dịu dàng gắp thức ăn vào đầy một bát hắn. "Cậu ăn tiếp đi. Hôm nay tôi cố tình nấu nhiều đấy."

Tartaglia lập tức phản bác, nhưng miệng bị nhét đầy thức ăn, ú ớ không thành tiếng. Hắn tính nói là do hồi đó còn khó khăn túng thiếu, cả lúc còn sống với gia đình lẫn lúc sống với Chung Ly, đồ ăn thức uống xuề xoà nên quẳng đôi đũa đi vẫn ăn được.

"Anh Chung Ly, tôi thích ăn món này."

"Đây, gắp cho cậu đây."

"Cả món kia nữa."

"Có ngay."

Đôi mắt biếc xanh cong lại như vầng trăng khuyết, phấn chấn như chú cáo nhỏ đã với được chùm nho xanh... Quả nhiên là Ajax rất thích được ăn ngon, từ nhỏ tới giờ không thay đổi. Chung Ly vẫn còn nhớ, cách đây rất nhiều năm, có một dạo Ajax thường xuyên gặp ác mộng. Cậu mơ thấy mình lớn lên, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, cậu phải dắt các con mình đi khắp nơi kiếm kế sinh nhai, hệt như chính gia đình cậu khi trước. Những đứa con liên tục kêu đói, còn cậu thì trấn an chúng "Cha sắp có bánh mì cho các con đây", nhận ra cậu đang lặp lại lời nói dối của chính cha mình. Ngoảnh đầu lại, cậu thấy các con mình bỗng chết hết; khói lửa, bom đạn đã giết chúng, cậu chỉ còn một mình... Đó là những gì Ajax kể lại khi nằm run rẩy trong lòng Chung Ly, níu lấy anh như thể anh là hy vọng duy nhất trên đời.

[TartaLi] Bản giao hưởng Mát-xcơ-va.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ