CHƯƠNG 30: Tâm phiền ý loạn

319 17 0
                                    

Hứa Dịch thật sự là không yên tâm.

Yêu đương ở trường đại học là chuyện thường thấy, đã thành niên trường học cũng sẽ không quản. Nhưng Thẩm Tuyển Ý cũng dám trắng trợn táo bạo mà dẫn dắt người vào phòng thí nghiệm "làm loạn", vấn đề này quá nghiêm trọng.

Lúc cậu xuống lầu nhưng không đi, lén lút trốn đến sau một cây đại thụ chờ, nhìn xem rốt cuộc là ai.

Không bao lâu, Thẩm Tuyển Ý liền ôm người xuống dưới, cậu không dám đến gần quá cho nên cũng nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông dáng người thon dài, không phải Lương Văn Văn.

Hứa Dịch trốn sau cây đại thụ, đó là bãi đỗ xe của giáo viên công nhân viên chức, cậu nghi hoặc mà nhăn mày, cảm thấy trong đầu có thứ gì muốn chậm rãi hiện ra.

Một lát sau, xe chạy ra, đèn xe hơi có chút chói mắt, Hứa Dịch híp híp mắt sợ bị Thẩm Tuyển Ý thấy lại lui về đằng sau cây đại thụ tránh đi, mở camera lên, đến khi xe chạy ra một đoạn cậu chuẩn bị muốn chụp, thình lình thấy biển số xe.

Xe của giáo sư Phó! 

Hứa Dịch lảo đảo hai bước, di động rơi xuống đất, theo bản năng nắm lấy thân cây ổn định thân thể, điên cuồng đem suy đoán trong lòng đè xuống, lải nhải mà niệm: "Không có khả năng không có khả năng, mình hoa mắt, là mình hoa mắt."

Hứa Dịch cong lưng nhặt di động lên, một khắc tay run ném di động xuống kia, đã chụp được một tấm, cậu không dám xem, lập tức ấn khóa màn hình.

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

Thẩm Tuyển Ý đã tới nhà Phó Thanh Sơ một lần, lần trước thấy anh từ đáy chậu hoa lấy chìa khoá ra còn cười trêu ghẹo: "Ai.... anh nói hai ta có thói quen để chìa khóa có phải cũng xem như trời sinh một đôi không, tôi nhét trong đất, anh để phía dưới."

Mở cửa, Thẩm Tuyển Ý đem người đặt ở trên giường, trong phòng có nhà vệ sinh, cậu đi vào rửa tay, lúc này mới cảm thấy đau, phát hiện trong lòng bàn tay còn có mảnh thuỷ tinh, duỗi tay rút ra ném vào thùng rác, rửa tay sạch sẽ.

Phó Thanh Sơ chưa có tỉnh.

Thẩm Tuyển Ý thăm dò nhìn, lại vào nhà vệ sinh đổ nước ấm vào thau, đi ra ngoài lau mình cho Phó Thanh Sơ, lau sạch mồ hôi cùng những cái đó còn chưa khô.

Thẩm Tuyển Ý tự nhận mình không phải cái thứ tốt gì. Đánh nhau ẩu đả, nói cái gì vì chính nghĩa đều là đánh rắm, cậu cũng không tính toán làm chính nhân quân tử gì.

"Ai, không tỉnh là tôi lột đồ anh ra đó nha."

Thẩm Tuyển Ý nửa ngồi xổm bên cửa sổ, duỗi tay gõ gõ trán Phó Thanh Sơ, người không tỉnh, cậu lại nói: "Được rồi, đạt thành hiệp nghị."

Cậu thành thạo đem quần áo Phó Thanh Sơ lột sạch sẽ, nguyên bản làn da trắng nõn bị bốc hơi đỏ lên, bên gáy có một mảnh đốm đỏ dường như lớn một chút, như là dị ứng.

Hô hấp Thẩm Tuyển Ý căng thẳng, gian nan dời mắt, như người vừa mới vừa lau mình cho Phó Thanh Sơ là kẻ bỏ đi, nhưng mà xúc cảm mềm mại dưới tay vẫn là làm cậu hô hấp dần dần nặng nề.

Này cũng quá tra tấn.

Lau xong cánh tay vai cổ, cậu lại đem người nâng dậy dựa vào trên người, lau phía sau lưng. Phó Thanh Sơ hôn mê người nhũn ra không có chống đỡ nghiêng một bên, Thẩm Tuyển Ý đi xả khăn lông, luống cuống tay chân đem anh ôm trở về dựa vào trong lòng ngực, hít một hơi thật sâu, "Bình tĩnh, Thẩm đại gia."

Thẩm Tuyển Ý cho mình ba phút để xây dựng tâm lý, sau đó bắt đầu lau phía sau lưng Phó Thanh Sơ, đột nhiên hình xăm ở dưới ánh đèn vàng xâm nhập trong mắt có vẻ nhu hòa lại diêm dúa, cậu nhìn không hiểu đó là đồ án gì, như là hoa, lại như đồ đằng nào đó.

Giáo sư, muốn thuốc ức chế không? [BETA]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ