Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ chỉ vừa điểm con số 8 thì bệnh viện tâm thần lớn nhất nhì thành phố bị một phen náo loạn. Bảo Ngọc đang chuẩn bị đi lấy một tách cafe liền có y tá hớt hải chạy vào. - Viện trưởng, viện trưởng......- Có chuyện gì ? - Bảo Ngọc nhíu cặp mày rậm lại, tay cũng hơi run run, dự đoán có gì đó chẳng lành.
- Tô thiếu gia, cậu ấy.....đến đây tìm vợ.
-......
Căn phòng dãy E được một phen náo loạn vì thiếu gia họ Tô kia.
Anh ta ngồi gác chân lên ghế, điếu thuốc nghi ngút khói bay tán loạn cả căn phòng làm ai nấy ho sặc sụa. - Vợ tôi đâu ? Cô ta đâu ? Tại sao không ai biết cô ta đang ở đâu ?
- Tô thiếu gia, anh bình tĩnh một chút. Chúng tôi đã nói phu nhân được đưa tới phòng đặc biệt, thông tin đã đi lấy từ chỗ viện trưởng, anh thông ca.....
- Thông cảm cái gì ? Cô ta thì cần gì phòng đặc biệt ? Hay các người muốn bòn thêm tiền của Tô Gia ? - Khuôn mặt hiện rõ nét tức giận của Chí Vĩ, ngón trỏ không ngừng chỉ thẳng vào mặt y tá.
- Dạ không phải đâu, anh đừng hiểu lầm.....- Mẫn Nghiên liên tục cúi đầu giải thích.
- Vậy cô ta đâu ?
- ĐÂY.
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ bên ngoài cửa, Bảo Ngọc đứng cạnh Ngọc Thảo, tay còn cầm ít bánh ngọt. Ngọc Thảo đôi mắt ngơ ngơ nấp sau lưng Bảo 5.
- Sao vậy, nhớ vợ đến nỗi làm loạn sao ? - Có một tia châm biếm hiện trên khóe môi ngài viện trưởng, cô cười nhạt một cái rồi nhìn người đối diện.
- Viện trưởng.....chị đưa vợ tôi đi đâu ? - Chí Vĩ có chút bối rối, đứng dậy lôi Ngọc Thảo từ phía sau Bảo Ngọc về phía mình, mặc dù nàng có chút kháng cự nhưng cũng đã nằm trọn trong tay anh ta.
- À, cô ấy tháng trước tâm lí có chút thay đổi nên tôi cho cô ấy đến phòng đặc biệt để tiện bề theo dõi. Sáng nay lại muốn ăn bánh ngọt nên tôi đem đến cho mấy cái bánh, lại nghe tin anh đến náo loạn chỗ này. Anh nghĩ tôi có thể đem vợ anh đi đâu được ? - Bảo Ngọc vừa nói vừa đi tới cầm lấy điếu thuốc từ tay anh ta mà quăng vào sọt rác gần đó, lắc đầu một cái rồi đi ra.
Nói ra thì thật may mắn. Hôm nay quả nhiên Đỗ Hà vô tình lái xe chở nàng ghé văn phòng phẩm gần bệnh viện mua chút đồ, cũng tiện nên muốn thăm Bảo Ngọc một chút, ai ngờ lại thấy xe của Chí Vĩ đang đi vào, cô đoán được điềm không lành nên nhanh chóng đưa nàng thật kín đáo về phòng Bảo Ngọc, quả nhiên anh ta là đến đòi người thật.
Thật sự ông trời cũng còn thương cô. Nếu không lần này chắc chắn to chuyện, nhưng tại sao anh ta đột nhiên lại đến thăm nàng ?
Chí Vĩ kéo nàng ra khu vườn gần đó, ngồi trên băng ghế đá, cầm lấy bả vai nàng. - Sao ? Cô vẫn không nhớ gì ?
- Tôi....tôi không biết..... Anh tránh ra đi. - Ngọc Thảo xô anh ta ra, bàn tay khô ráp làm cổ tay nàng đỏ ửng lên, ánh mắt sợ sệt, cố gắng lùi ra càng xa càng tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Họ Nguyễn! Chị đừng quên tôi
Fanfictiontác giả: trannguyen140499 tên gốc: Họ Phạm! Chị đừng quên tôi