Ngọc Thảo giật thót mình đánh rơi luôn chiếc điện thoại đang yên vị trên tay, chân nàng dường như không cử động nỗi mặc dù trong thâm tâm rất muốn chạy đến ôm cô và nói rằng nàng không hề muốn lừa dối cô một chút nào, nhưng nàng vẫn đứng đó trơ trơ nhìn cô, ánh mắt nàng dần đỏ hoe khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô. Nàng biết bản thân đã khiến cô cảm thấy không tin tưởng nữa rồi.
Đỗ Hà cười nhạt, dựa vai vào cánh cửa phòng, chầm chậm cởi áo khoác, trên tay còn cầm li trà sữa mua cho nàng, ánh mắt nhạt nhòa đi vào phòng, đặt đồ uống lên bàn, quăng áo khoác lên giường, tùy tiện ngồi ịch xuống sàn nhà. Nụ cười có chút đắng cay nhìn nàng :
- 5 năm trước, chị rời bỏ tôi để đi lấy chồng. 5 năm sau lại giả điên giả khùng để ở bên cạnh tôi, thật ra chị muốn gì ở tôi hả Ngọc Thảo? Tôi có còn gì đâu ? Tôi chỉ còn lại trái tim tan vỡ và tình yêu điên cuồng dành cho chị, tại sao chị lại tàn nhẫn như vậy hả ? Chị nói đi.
Giọng cô nấc nghẹn vì uất ức, giọt nước mắt chảy dài xuống hai gò má đỏ hồng, cô thật muốn đánh chết bản thân đi cho rồi để khỏi chíu sự dày vò này nữa. Cô dùng tất cả khoan dung và yêu thương để đón nhận nàng thêm một lần thì nàng lại lừa dối cô thêm một lần.
Ngọc Thảo lắc đầu đi tới bên cô, chui vào lòng cô, ôm chặt lấy cổ người ta mà hôn lên. - Chị không có......chị không muốn, không hề muốn.
-.......- Cô mặc kệ để nàng làm loạn trong lòng mình, chỉ thờ ơ ngồi đó lắng nghe.
- Năm đó........ - Nàng khóc nấc lên.
Năm đó là ngày kỉ niệm ngày thành lập công ti của cha, ông cho người đến rước nàng đến để chung vui với ông vì nàng chính là đứa con gái cưng duy nhất của ông Nguyễn, cũng là người thừa kế duy nhất của ông. Ông muốn nàng có mặt để cho đối tác gặp mặt cho có thiện cảm, sau này dễ bề làm ăn.
Nói thêm một chút, cha và mẹ nàng đã li dị với nhau từ lúc nàng còn nhỏ, vì một lần bà bắt gặp ông lén lút qua lại với một người phụ nữ khác, mặc dù ông đã giải thích rằng ông vô cùng trong sạch, bọn họ chỉ là bạn, nhưng bà Nguyễn vẫn quyết định li dị. Năm lần bảy lượt ông xin bà suy nghĩ lại nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải ra tòa. Bà Nguyễn sau đó lấy thêm một người chồng và bà dần dần chẳng đoái hoài gì tới đứa con gái này.
Tuy bọn họ không còn ở chung nhưng ông Nguyễn thật sự yêu thương con gái mình, mỗi ngày đều đến trường để gặp mặt, cho tiền tiêu vặt, mua cho nàng quà bánh, Ngọc Thảo cũng rất thương cha, vì thế dù cha mẹ đã li hôn nhưng tình cảm giữa nàng và ông rất tốt đẹp.
Lại nói đến bữa tiệc hôm đó, Ngọc Thảo bị đối tác mời rượu đến nỗi mặt mũi cũng đỏ hết, nên đành xin phép đi về trước, nhưng chỉ vừa ra đến cổng đón taxi đã bị một cánh tay kéo vào xe, sau đó......là một vùng tối âm u, nàng không tài nào nhớ được đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến sáng ngày hôm sau, Ngọc Thảo thức giấc ở một căn phòng lạ lẫm, trên người không một mảnh vải che thân, còn có một người đàn ông ngồi ở sofa đang đợi nàng tỉnh lại, người đàn ông đó chính là đối tác làm ăn với ông Nguyễn, Tô Chí Vĩ, tên chồng khốn nạn của nàng, người mà cả đời này nàng không bao giờ tha thứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Họ Nguyễn! Chị đừng quên tôi
Fanfictác giả: trannguyen140499 tên gốc: Họ Phạm! Chị đừng quên tôi