72

179 17 4
                                    

Trong những phút giây cận kề cái chết, trong đầu em chỉ toàn là hình bóng của anh.

Sunoo được xe đưa đến bệnh viện thành phố. Nguyên nhân gây tai nạn một phần là do em lơ đãng, một phần là do cái người tài xế kia đi sai làn đường, đã thế còn lái xe trong trạng thái say xỉn nửa tỉnh nửa mê. Khi cả người em lăn xuống đường, còn nghe loáng thoáng người đó bước xuống xe lè nhè đòi em sau khi ra viện phải đền một khoản bồi thường cho hắn bảo trì xe.

Khi được đưa đến nơi, cả người em từ đầu đến chân chỉ toàn là máu. Áo đồng phục của em cọ xát với mặt đường nên đã rách mấy mảng lớn ở vài ba chỗ. Chiếc má phúng phính tròn trịa cũng chịu chung số phận mà bị trầy xước, cả người không có chỗ nào là không bị thương.

Sunoo cứ lờ mờ vô định như thế, cho đến khi em chẳng còn biết gì nữa.

Cho đến khi Sunoo tỉnh lại, thì trời đã về chiều. Em tỉnh lại khi những vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận. Những vết máu cũng được lau đi sạch sẽ, chỉ còn lại vài vết xước với chút ửng hồng. Cũng may mắn là vụ va chạm đó chỉ khiến em bị xây xước và có vài vết thương lớn ngoài da, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể mau lành được.

Sunoo tỉnh lại rồi nhưng chẳng cử động được nhiều, vì cả người em vẫn còn đau, thêm cả mấy cái băng gạc được quấn khắp người cũng khiến em cử động rất khó khăn.

Em cử động nhẹ, cố gắng xoay đầu sang phía cửa sổ ngay bên cạnh giường, tận hưởng một chút nắng còn sót lại từ ánh hoàng hôn ở phía xa.

Em cứ nằm đó, mắt hướng về phía hoàng hôn đỏ rực phía trước, trong đầu lại suy nghĩ về đủ thứ.

Nếu như lúc đó em chết thì sao nhỉ?

Nếu thế thật thì có ai biết không?

Nếu mà Park Sunghoon biết được thì anh ấy có khóc không?

Em nghĩ là không, Park Sunghoon đã nói là anh ta chẳng còn yêu em nữa cơ mà. Cũng là do em tự ảo tưởng nên cái tình yêu vớ vẩn đấy. Có khi ngay từ ban đầu Park Sunghoon cũng chẳng hề có tình cảm với em, chẳng qua là thấy em ngốc nghếch nên muốn trêu đùa để em tự vẽ lên cái mối quan hệ chẳng ra đâu vào đâu vậy thôi.

Em đã nghĩ như vậy.

Sắc đỏ của hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, một màu đỏ rực rỡ giống như máu của em.

Cạch.

Có tiếng mở cửa, Jungwon bước vào phòng bệnh. Sunoo lúc này vẫn chưa quay đầu lại, vì cổ em vẫn đau, chẳng thể nào phản ứng nhanh được.

Jungwon bước đến bên cạnh giường bệnh, đặt hộp cháo đang còn bốc khói nghi ngút lên chiếc bàn ngay cạnh giường. Vừa nhìn anh vừa thở dài.

"Anh đi đường kiểu gì thế? Mắt để đâu mà đụng phải người ta vậy?"

"Bây giờ em đang trách anh à?"

"Trách thì được cái gì? Giờ anh bị nặng vậy còn chưa đủ à? Đầu óc anh dạo này cất ở đâu rồi?"

"Thế mà bảo là không trách à?"

[Sunsun] Nếu chúng ta yêu nhau thì sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ