85

234 17 0
                                    

Thanh âm yếu ớt của em bị nước mưa nhấn chìm, Sunoo không chịu nổi nữa rồi, mí mắt em nặng trĩu, dường như có thể ngất ngay tại đây.

Sunoo ngồi sụp xuống, tay che kín đầu, em không chạy tiếp được nữa, chân của em bây giờ đau rát, không còn chút sức lực nào để chạy nữa, mà càng chạy lại càng nguy hiểm.

Sunoo ôm lấy cơ thể rã rời khụy xuống đường. Em không ổn thật rồi. Cho tới khi em chỉ còn một chút tỉnh táo, bỗng  nghe được tiếng gì đó từ phía sau lưng.

Trong cơn bão lớn, bỗng từ đâu có một chiếc ô tô từ đâu tiến tới. Chiếc xe phóng nhanh vun vút, rồi phanh gấp lại ngay phía sau lưng em.

Sunoo nghe thấy tiếng cửa xe bật mở, chỉ trong phút chốc, lưng của em cảm nhận được chút hơi ấm. Có chiếc áo khoác che lên đỉnh đầu, em đã loáng thoáng ngửi được mùi hương quen thuộc, trong lòng trào lên cảm giác an tâm, em cũng không còn thấy mệt mỏi nữa.

Một bàn tay lớn từ phía sau đỡ em đứng dậy. Khi nhìn thấy gương mặt mà mình mong mỏi, Sunoo gần như vỡ òa nhào vào lòng anh.

Sunghoon lóng nga lóng ngóng, anh cũng bị mưa tạt ướt cả người, nhưng vẫn đón lấy Sunoo vào trong lòng, có chút gấp gáp an ủi em.

"Anh đến với em rồi, đừng sợ."

Nói rồi anh kéo Sunoo quay về chiếc xe, rồi lại tiến thẳng về phía trước. Vì mưa vẫn còn lớn, gió mạnh vẫn thổi nên không phút nào an toàn, Sunghoon vẫn lái hết tốc độ để có thể về đến khách sạn càng sớm càng tốt.

Nhưng càng đi, chiếc xe lại càng giảm tốc độ dù cho Sunghoon có đạp chân ga tới mức nào. Đến giờ anh mới nhận ra, cơn mưa lớn làm đường ngập đến quá nửa bánh xe, không thể tiến mà cũng không thể lùi.

"Sunoo, em cố gắng chịu đau một chút nhé. Anh đưa em ra khỏi đây."

Sunoo còn chưa kịp nhìn sang đã thấy anh mở cửa xe rồi chạy ra ngoài. Anh vòng về phía của em, bật tung cửa rồi cõng em chạy về hướng khác.

Sunoo ở trên lưng anh lại mơ mơ màng màng, cố gắng bấu víu vào anh để cảm nhận hơi ấm lấy lại tỉnh táo.

Sunghoon cũng không thể chạy được xa, liền ghé vào một căn nhà lớn vẫn còn đang mở cửa.

Vừa bước vào, Sunoo liền cảm thấy cả người mình ấm lên. Họ đã vào một nhà nguyện ở gần đó, trong này không có ai, chỉ có rất nhiều bàn ghế và những bức tượng lớn, là nơi mà người dân gần đó thường tới để cầu nguyện. Nơi đây luôn được thắp những ngọn đèn dầu nhỏ, cũng khiến cho không khí phần nào ấm áp hơn.

Sunghoon đặt em ngồi xuống ghế, rồi quay ra đóng cánh cửa lớn. Bờ vai anh được thả lỏng, tạm thời thì họ an toàn rồi.

Sunoo nhắm mắt lại, cả người ỉu xìu gần như đổ gục xuống ghế. Bỗng từ bàn chân em truyền đến một chút ấm áp. Sunoo tỉnh dậy, thấy Sunghoon đang ngồi ngay dưới đất, dùng tay ủ ấm vết thương ở mắt cá chân em.

"Có còn đau không?" Sunghoon không ngước lên, mắt dán lên vết thương và chạm nhẹ vào đó.

"Còn một chút ạ." Dù ở miệng vết thương vẫn có máu rỉ ra từng chút, nhưng vì hơi ấm từ bàn tay anh, em không cảm thấy đau nữa.

[Sunsun] Nếu chúng ta yêu nhau thì sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ