Ba ngày sau, Sunoo đã được xuất viện, dù cho vết thương vẫn chẳng khá lên mấy. Vì em sợ Park Sunghoon sẽ trở về, sợ phải chạm mặt, sợ đủ thứ.
Và vì không muốn gặp nên nhất định phải nhanh chóng chạy khỏi Hàn Quốc.
Trong mấy ngày em nằm viện, em đã gọi cho mẹ. Bà ấy đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho em, và em chỉ cần xuất viện, mang theo hành lí và lên máy bay, thế là đã thành công chạy đến Châu Âu trong sự hèn nhát.
"Anh...đã nghĩ kĩ rồi đúng không?"
"Anh đã nói là anh phải đi rồi. Nếu bây giờ Park Sunghoon đến tận đây cản lại thì anh sẽ không đi nữa."
"Anh biết là anh ta sẽ không đến mà?"
"Anh biết, nên anh mới nói như thế."
"Anh điên rồi."
"Ừ, vì anh yêu Sunghoon đến điên rồi nên mới làm như thế."
Sunoo kéo vali bước về phía quầy thủ tục, đợi nhân viên xác nhận vé. Rồi lại chạy về phía phòng chờ để đợi máy bay.
Em đã quyết định là sẽ đi rồi, đã tới tận đây, nhưng ánh mắt em cứ hướng về phía sảnh, em cứ đợi một ai đó sẽ chạy đến.
Nhưng mà ai đến được chứ? Park Sunghoon? Không thể nào, anh ta còn chẳng hề hay biết gì, có chăng là đọc được suy nghĩ của em thì mới chạy đến để giữ em lại.
Em biết anh sẽ không bao giờ đến, cũng không bao giờ biết được em sẽ đi đâu, nên em mới mạnh miệng với Jungwon như vậy.
Là vì em tin tưởng anh nên mới chờ anh tới.
Nhưng tiếc quá, anh lại chẳng hay biết gì.
☆
Mùa đông năm ấy, trên bầu trời tuyết đã bắt đầu rơi, trời càng thêm lạnh, cũng là lúc Kim Sunoo buông bỏ tất cả, mang theo tất cả sự hèn nhát lên máy bay đến Đức. Chạy trốn khỏi Hàn Quốc, chạy trốn khỏi vòng tay của Park Sunghoon.
Cái ngày em đi khỏi đất nước Đại Hàn, cũng chính là ngày Park Sunghoon trở về Gyeonggi với em.
☆
Ngày trở về, việc đầu tiên Sunghoon làm khi xuống khỏi tàu là bắt ngay một chiếc xe để đến chung cư của bạn nhỏ.Anh phải đến thật nhanh để còn khoe với tình yêu của anh.
Anh đã đem vinh quang về đây với em.
Đứng trước cửa phòng 624, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa. Sunghoon đã không gặp tình yêu của mình hơn một tháng rồi, cảm giác nôn nao cứ như ngày đầu tiên hẹn hò vậy.
Nhưng trái với mong đợi của cậu, người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, có vẻ là nội trợ trong nhà. Sunghoon đứng ngây ra đó một lúc, chẳng biết nên làm gì.
"Cậu tìm ai?" Người phụ nữ ấy lên tiếng.
"À dạ...cháu tìm Sunoo."
Chắc là Sunoo đã có một bảo mẫu mới.
"Sunoo? Sunoo nào nhỉ? Chắc là cậu nhầm phòng rồi." Người phụ nữ nói, toan định đóng cửa.
"Kim Sunoo ấy ạ. Em ấy sống ở đây mà ạ?" Sunghoon đưa tay chặn cửa, cố nói thật nhanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Sunsun] Nếu chúng ta yêu nhau thì sao?
FanfictionNếu chúng ta yêu nhau thì sao? - Thì cứ làm theo nhưng gì em muốn, anh theo em - Vậy nếu em bảo em không yêu anh nữa thì sao?