sáng hôm nay tôi thức dậy sớm hơn hẳn, trời đang nắng, chắc là đẹp. thằng pond phía giường đối diện vẫn đang ngáy, cũng dễ thương. thằng neo giường trên thì ngủ say tới chảy cả dãi, cũng đáng yêu. mắt nhìn của tôi với mọi vật rất đỗi bình thường xung quanh hôm nay thật khác, chắc do tâm trạng tôi vui hơn bình thường nó vậy.
phải, cuối cùng tôi đã có người yêu, lại còn là nong namtan - cô gái xin xắn khiến bao người ngước nhìn và là hoa khôi của khoa mỹ thuật. thú thật được ẻm chấp nhận tình cảm tôi sướng vô cùng, đầu óc cứ bay bổng như trên mây vậy.
tôi cùng em tới trường, cùng nhau ăn trưa ở cateen, cùng nhau đi hẹn hò như bao cặp đôi bình thường khác nhưng không hiểu sao tôi luôn có cảm giác thiếu chút gì đó...
"nếu không phải là anh, liệu em có thể nhớ không? rằng luôn có một người yêu em..."
tôi như mắc kẹt trong dòng suy nghĩ của mình cho tới khi nghe được tiếng hát, tiếng đàn êm ái cách đó không xa. chẳng hiểu sao tôi lại vô thức tiến tới gần cửa ban công hơn... ngay phía dưới chiếc ghế đá gần đó, thằng satang trong chiếc sơ mi xanh nhạt đang ôm cây guitar, mắt nhắm nghiền cất lên những lời ca ngọt ngào tới tan chảy.
"và nếu không phải anh, ai sẽ là người coi em là quan trọng nhất?"
xung quanh nó là tụi con gái với đôi mắt long lanh chất chứa biết bao sự ngưỡng mộ.
"bởi chỉ có anh mà thôi, mới thấu hiểu và yêu em nhiều đến thế."
ánh mắt nó vô tình chạm tới tôi khiến tôi có chút giật mình, nó vẫn tiếp tục hát cùng khóe miệng cong lên... là một nụ cười dịu dàng, chắc là tâm trạng nó đang tốt chăng?
"thình thịch..."
"nếu không phải là anh, thì sẽ là ai đây?"
có gì đó lạ lắm, sao dạo này tôi chẳng thể thấy nó đáng ghét nhỉ?
"thình thịch..."
"người sẽ luôn bên cạnh em, luôn ở phía sau em, có phải là anh không?"
từ lúc đó cho tới cuối bài hát, ánh mắt nó chưa một lần rời khỏi tôi khiến tôi siêu bối rối. gì đây? đây là cách trả thù mới của nó hay gì? nếu đúng là vậy thì nó thành công rồi đấy vì hiện tại hai tai tôi đã đỏ hết lên vì ngại, mấy bạn nữ xung quanh nó như dần nhận thấy mà đưa mắt lên nhìn về cửa sổ phía tôi mà bàn tán to nhỏ.
thật may mắn thay, ngay khi đó nong namtan đã bước tới và kéo tôi đi. không biết có phải vì dạo này tôi hay bỏ bữa sáng nên suy nghĩ có chút sai lệch không nhưng tôi thấy bản thân mình bắt đầu có những trạng thái bất thường. không ổn, không ổn rồi...
...
sau khi đưa em tới trước phòng thực hành, tôi lại vội trở về giảng đường chính để học môn tâm lý.
"hới neo, không tính đi học hả? cả thằng pond nữa???" tôi gọi hai đứa nó cháy cả máy nhưng mãi đến giờ mới có đứa chịu nghe.
"au, môn đó chán lắm tụi tao cúp học rồi. điểm danh giúp hai đứa tao nha, jub jub" nghe giọng thằng neo ngái ngủ là tôi biết ngay hai cái đứa này lại làm biếng rồi. thôi xong, vậy là hôm nay tôi phải ngồi một mình ư?
BẠN ĐANG ĐỌC
𝑺𝒂𝒕𝒂𝒏𝒈𝑾𝒊𝒏𝒏𝒚 | it's cliche'
Fanficcuộc sống mà dễ dàng quá chắc winny vẫn sẽ tự cao tự đại, đầu đội trời chân đạp đất. thật may thay ông trời đã gửi satang tới và chuỗi ngày yên bình của anh ấy chính thức chấm dứt. written by: @vyvith_ aka @stellaV19th