thằng pond gục trên vai tôi mãi chẳng chịu tỉnh làm tôi có chút lo. tôi đã đỡ nó đi được một đoạn mấy trăm mét khỏi đó nhưng thật sự thằng quỷ này nặng khủng khiếp, tôi đành phải thả nó xuống lề đường rồi thở dốc.
có lẽ đây là kết cục của việc đi đánh nhau mà không xem ngày, tôi thì cứ đang mừng vì sớm muộn sẽ dạy dỗ thằng tóc xám một bài học thì thật vi diệu, thế quái nào tôi lại nợ nó một mạng cơ chứ?
"ê thằng winny!" đó là tiếng của một người lái xe di chuyển lại gần phía chúng tôi.
đấy, nghĩ tới tào tháo là xuất hiện liền.
thằng tóc xám tháo chiếc mũ bảo hiểm ôm trọn đầu nó xuống, để lộ ra vết rớm máu ở khoé miệng do vụ xô xát ban nãy.
"bạn mày ổn không đó?" nghe nó hỏi với cái giọng nhẹ nhàng hơn lần đầu gặp khiến tôi có hơi bất ngờ, tôi còn tưởng nó tính kiếm chuyện với mình ấy chứ?
"mày quan tâm làm gì?"
nó không trả lời, chỉ tiến lại gần túm lấy cằm thằng pond, cẩn thận xem xét tứ phía. tôi còn đang bận thở nên không biết nó có ý đồ gì với thằng bạn thân mình không nhưng hành động của nó trông rất khả nghi.
"này, đừng có đụng vào bạn tao!!" tôi cau mày hất mạnh tay nó khỏi người thằng pond, cứ sợ nó biết điểm huyệt gì như trong phim rồi làm phát vài đường là có khi bạn tôi liệt nửa thân như chơi.
"nó ngủ rồi, chắc nãy ăn đánh choáng quá nên ngất, ngất rồi vào giấc luôn." nó cười nhạt rồi nhìn về phía tôi, để lộ ra một ánh mắt thách thức trông đến là thiếu đánh.
"sao mày lại giúp tụi tao? trông mày không giống người tử tế, mày có ý đồ gì?" thấy nó định rời đi, tôi vội túm lấy cổ tay nó giữ lại hỏi.
nó ngưng cười, một bước, rồi hai bước ghé sát lại gần mặt tôi, trông sắc mặt có vẻ bất mãn.
"dựa vào đâu mà nói tao không tử tế?" nó tiến thêm bước nữa khiến tôi không biết mình có nên lùi lại hay không vì nếu cứ đứng yên vậy đầu chúng tôi sẽ chạm vào nhau mất...
không được, lùi bước là kẻ thua cuộc, tôi kiêm quyết đưa mắt lên nhìn thẳng mặt nó, mặt đối mặt như hai người đàn ông đích thực.
"dựa vào cách mày hiên ngang tán tỉnh nong namtan của tao!" tôi nói lớn với quãng giọng đanh thép.
"ai của mày? em ấy và tao học chung cấp 3, tao tán ẻm cũng được 2-3 năm rồi. mày là người tới sau, lấy tư cách gì mà nhận vơ vậy??" nó nhíu mày túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi tới gần hơn cả ban nãy.
giữa chúng tôi đang nồng nặc mùi thuốc súng, chỉ thiếu điều ai đó châm ngòi nữa là tôi sẵn sàng lao vào sống chết với nó luôn. nhưng vì cái ơn ban nãy, tôi vẫn chẳng thể xuống tay trước.
"vậy thì cạnh tranh công bằng đi?!"
"cạnh tranh cái kiểu chúng mày theo dõi tao rồi tính úp sọt tao hả?" nó bật cười khinh bỉ. thôi chết moẹ, nó phát hiện hồi nào hay vậy??
"a-ai mà thèm theo dõi mày?! mày ảo rồi đó satang!" đúng là có tật giật mình, từ nãy đến giờ tôi vẫn rất ngầu, chỉ tới khi bị nó nắm thóp, tôi trả lời một cách lắp bắp lúc nào không hay.
BẠN ĐANG ĐỌC
𝑺𝒂𝒕𝒂𝒏𝒈𝑾𝒊𝒏𝒏𝒚 | it's cliche'
Fanficcuộc sống mà dễ dàng quá chắc winny vẫn sẽ tự cao tự đại, đầu đội trời chân đạp đất. thật may thay ông trời đã gửi satang tới và chuỗi ngày yên bình của anh ấy chính thức chấm dứt. written by: @vyvith_ aka @stellaV19th