Chương 1

28.9K 1.1K 149
                                    


Đệ nhất chương

Từng ánh nắng len lỏi từ rèm cửa chiếu lên chiếc giường king size, Lâm Khải Phong động đậy người, cả căn phòng đều mang đầy tiếng thở đều đều của anh, anh đưa tay sờ soạng bên cạnh rồi cảm thấy kì lạ khi bên cạnh anh không có ai, như điên loạn, Lâm Khải Phong bật thẳng người dậy gọi hai tiếng:

- Tiểu Kỳ! Em ra đây cho tôi!!!_ Giọng anh khàn khàn do mới ngủ dậy.

Trong phút chốc cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, thân ảnh nhỏ nhắn đang mặc trên người bộ áo dành cho người hầu, trên tay cô còn cầm theo khay đựng thức ăn sáng. Cô cúi đầu nhẹ giọng:

- Thưa thiếu gia, cậu gọi tôi có chuyện gì ạ?!

- Tôi đã nói với em là không được rời khỏi giường cho đến khi tôi tỉnh dậy mà!_ Lâm Khải Phong như sắp phát điên lên, anh tức giận hấc luôn tấm chăn trên người.

Lưu Dạ Kỳ im lặng nghe anh trách mắng, được một chút lại lạnh nhạt trả lời:

- Lão gia đã giao thiếu gia cho tôi quản lý, tôi có trách nhiệm phải lo từng bữa ăn, giấc ngủ và sinh hoạt của thiếu gia, vì vậy không thể không chuẩn bị bữa sáng cho cậu được, với lại tôi cũng đáp ứng yêu cầu của cậu là phải ngủ cùng cậu mỗi bữa tối, chuyện không được rời khỏi giường khi cậu chưa dậy, tôi không nhớ có điều đó trong hợp đồng!

Cô với Lâm Khải Phong chỉ là quan hệ thiếu gia và người hầu, chẳng hiểu sao anh lại yêu cầu cô quá đáng như thế. Cô biết mình không có mối thù gì với anh và cả Lâm gia, chẳng qua chỉ là làm việc trả nợ, tại sao anh cứ làm khó cô như vậy?

Lâm Khải Phong cứng họng, nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi xuất hiện trên gương mặt cô, anh có chút đau lòng, không cãi với cô tiếp rồi đi thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Từ bên trong vọng ra tiếng nói dịu dàng đi đôi chút của anh:

- Em đem bữa sáng xuống phòng khách đi, với lại đem theo bữa sáng của em nữa, anh muốn chúng ta cùng thưởng thức bữa ăn cùng nhau.

Nghe anh nói như vậy, Lưu Dạ Kỳ không định chọc tức anh, cô đã ăn sáng cùng mấy cô hầu khác từ hai tiếng trước rồi, lời nói bất đắc dĩ đành thốt ra:

- Cậu chủ, tôi đã ăn sáng rồi! Vả lại tôi cũng có nhiều việc phải làm trong Lâm gia, không thể thưởng thức bữa sáng cùng cậu chủ được..._ Giọng Lưu Dạ Kỳ bắt đầu nhỏ lại.

Ngay lập tức, trong phòng tắm phát ra tiếng đập phá của Lâm Khải Phong....

.

Đợi mãi không thấy Lâm Khải Phong ra, Lưu Dạ Kỳ nghĩ rằng anh đang tắm, cô mở cửa đem bữa sáng của anh đặt ở dãy bàn lớn của phòng khách. Bỗng nhiên, sau lưng cô truyền đến chất giọng cao chót vót của một cô gái.

- Ai nha! Vừa nãy tôi nghe trong phòng Lâm thiếu gia đầy tiếng đập vỡ đồ, mới sáng sớm đã vận động kịch liệt rồi à?
_Phương Mẫn Nhi lên giọng đầy mỉa mai.

Lưu Dạ Kỳ xoay lưng nhìn cô ta cười cười:

- Cô vừa nói gì nhỉ? Tôi nghe không hiểu lắm?!

- Tôi nói cô đang câu dẫn Lâm thiếu gia đấy! Thì sao?

Vốn định cất lên câu trả lời, Lưu Dạ Kỳ nhìn thấy người phía sau Phương Mẫn Nhi, miệng ngay lập tức im lặng.

Cô Hầu của Lâm thiếu giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ