13. 100% (end)

117 14 0
                                    

Gần cuối tháng mười hai, tuyết rơi trắng cả bầu trời. Nhiệt độ bên ngoài hầu như luôn nằm ở mức dưới 0 độ c và thời tiết thì lạnh như cắt da cắt thịt khiến cho mọi người ai cũng đều lười bước chân ra khỏi nhà.

Ngọc Hải và Văn Toàn cũng thế. cả hai người không phải là trường hợp ngoại lệ siêng năng muốn ra ngoài với cái thời tiết chỉ có âm 7 độ c này nên dù rằng hôm nay là cuối tuần, tiệm cà phê của Ngọc Hải nếu mở cửa thì sẽ có thu nhập cao hơn mọi ngày, anh vẫn lựa chọn ở nhà viết tiểu thuyết hộ Văn Toàn.

"Hừm, anh nhìn lên phía trên đi ạ, trên đó có mấy lỗi chính tả rồi."

Nguyễn Văn Toàn làm tổ ở trên ghế sô pha, nhâm nhi một ngụm trà hoa cúc nóng rồi nhắc nhở Ngọc Hải lỗi sai chính tả khi đang quan sát anh viết hộ mình mấy bản thảo của tiểu thuyết chưa được đánh máy.

Ngọc Hải ngồi ở thảm bông dưới nền nhà, anh nhìn theo ngón tay của Văn Toàn, nhấp chuột vào lỗi sai để type lại rồi nhấn lưu bản thảo dài hơn ba nghìn con chữ, sau đó ngả đầu ra phía sau gối lên đùi cậu:

"Bình thường em có hay sai mấy lỗi chính tả thế này không?"

Nguyễn Văn Toàn đặt tách trà sang một bên, đầu ngón tay mang theo hơi ấm vương trên chén sứ vuốt dọc theo sống mũi rồi dừng lại trên bờ môi mỏng hơi lành lạnh của Ngọc Hải, trả lời:

"Đương nhiên. Những ngày đầu chưa quen đánh máy thì một chương em có thể sai tới vài trăm từ, sau này em gõ quen rồi thì lỗi sai ít hơn nhưng chắc chắn là lỗi chính tả không khi nào dưới một trăm từ hết ạ."

Văn Toàn nói xong thì chun mũi cuời cười, ngón tay nghịch ngợm phác hoạ lại khuôn miệng của anh.

"Ừm. Môi anh lạnh quá, hôn anh một cái có được không?" - Ngọc Hải bắt lấy bàn tay của cậu hôn lên đó một ngụm, môi anh nhẹ nhàng mơn trớn khắp cổ tay của người nhỏ hơn rồi thì thầm với chất giọng hơi khàn khàn đề nghị về một chuyện chẳng liên quan gì đến vấn đề mà hai người họ đang bàn luận lúc này sất. Dù vậy thì Văn Toàn vẫn ngoan ngoãn làm theo mong muốn của anh, một tay kéo chăn trùm ở trên đầu xuống bả vai, nơi cổ tay đang bị anh giữ chặt vẫn để nguyên, cúi đầu xuống hôn lên môi của anh một cái hôn nhẹ phớt.

Ngọc Hải lại đưa cổ tay cậu tới miệng cắn nhẹ vào đó, anh còn đang muốn kéo cậu vào một nụ hôn khác lâu hơn thì điện thoại của anh ở trên bàn đã ù ù rung lên. Ngọc Hải đành phải nuối tiếc xoa xoa cổ tay của Văn Toàn rồi nhấn nút nghe máy.

"Hôm nay chú không mở tiệm à?" - Đầu bên kia là giọng của Nguyễn Tuấn Anh.

Ngọc Hải nhìn Văn Toàn đang rướn người dùng một tay để di chuột kiểm tra bản thảo, hơi nới lòng cổ tay cậu ra rồi lắc đầu:

"Không mở."

"Hầy, sao lại không mở? anh Văn Thanh bảo anh đi mua cà phê của chú làm, bọn anh lặn lội đội tuyết đến đây rồi bây giờ lại phải quay về với hai bàn tay không à?"

"Chắc không phải là bận ở nhà yêu đương cùng Văn Toàn nên mới lười đi mở tiệm đó chứ. cái tên Quế Ngọc Hải này thật là.."

🎉 Bạn đã đọc xong 𝐂𝐡𝐮𝐲𝐞𝐧 𝐕𝐞𝐫 | 𝐓𝐢 𝐋𝐞 𝐏𝐡𝐚𝐧 𝐓𝐫𝐚𝐦 ( 𝐄𝐧𝐝 ) 🎉
𝐂𝐡𝐮𝐲𝐞𝐧 𝐕𝐞𝐫 | 𝐓𝐢 𝐋𝐞 𝐏𝐡𝐚𝐧 𝐓𝐫𝐚𝐦 ( 𝐄𝐧𝐝 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ