Chapter 18: basorexia
Lưu Trí Mẫn vui vẻ lắm, hết rót ly này lại thêm ly khác. Người cũng ngà ngà say, Kim Mẫn Đình tửu lượng coi như cũng ổn vẫn có thể theo chân Lưu Trí Mẫn.
Vả lại Kim Mẫn Đình phải tỉnh táo để xem thử Lưu Trí Mẫn lúc quắc cần câu sẽ như thế nào, nhớ lại hôm mình say khước bị Lưu Trí Mẫn mắng đến không ngóc đầu lên được Kim Mẫn Đình nhịn không được nở nụ cười gian ác. Nhưng mà Lưu Trí Mẫn tự nhận mình là người có say thì cũng tỉnh táo hơn Kim Mẫn Đình vì thế cô ấy không để Kim Mẫn Đình ăn gian một ly nào.
"Không uống nữa" Kim Mẫn Đình nhận thấy Lưu Trí Mẫn lại chuẩn bị rót thêm liền kéo cái ly về phía mình.
"Không nhé" Lưu Trí Mẫn cau mày chối từ.
Kim Mẫn Đình cảm thấy Lưu Trí Mẫn hăng quá nên cũng không để ý nữa, tự mình đi đến sofa muốn chợp mắt một chút. Lưu Trí Mẫn làm sao lại tha cho Kim Mẫn Đình được, thế là cô ấy đi theo Kim Mẫn Đình đến sofa, nhất quyết bắt Kim Mẫn Đình uống với mình.
"Đã bao lâu rồi chị chưa uống vậy?" Kim Mẫn Đình day day trán, cô ấy không phải người mắng Kim Mẫn Đình uống rượu đến say bét sao? Sao hôm nay lại như con sâu rượu vậy cà?
"Nói nhiều quá, uống đi đồ tồi" khuôn mặt xinh đẹp kia sớm đã trở nên cau có, hệt như cô mèo giận dữ.
Cô nhìn Lưu Trí Mẫn, bật cười một cách bất lực. Nhỏ nhẹ khuyên cô ấy: "Đi ngủ đi, chị say lắm rồi"
"Không say" Lưu Trí Mẫn nào có thừa nhận mình say, lắc đầu nguầy nguậy.
"Say rồi"
"Không say, đồ tồi"
"Nào đứng dậy, đi vào ngủ thôi" Kim Mẫn Đình đứng dậy, đưa tay kéo Lưu Trí Mẫn lên.
Lưu Trí Mẫn lẩm bẩm thứ tiếng gì đó Kim Mẫn Đình nghe không hiểu được, chỉ có thể thông qua biểu cảm gương mặt của Lưu Trí Mẫn mà đoán rằng cô ấy đang mắng mình.
Dù cô ấy đã đi đứng kiểu xiu xiu vẹo vẹo nhưng nhất quyết không cho Kim Mẫn Đình đỡ mình, chắc hẳn là dỗi rồi.
"Cẩn thận cái chân đấy" Kim Mẫn Đình ở bên ngoài nhắc chừng.
Nhận được lời nhắc nhở của Kim Mẫn Đình không làm cho Lưu Trí Mẫn chú ý hơn, thay vào đó là bực dọc quay ngoắt qua bảo: "Em im đi đồ tồi"
Dứt câu đã thấy Lưu Trí Mẫn chuẩn bị ngã nhào, Kim Mẫn Đình mặc kệ Lưu Trí Mẫn muốn giãy khỏi tay mình mà giữ chặt lấy cô ấy. Lưu Trí Mẫn cũng khong tiếp tục giãy dụa nữa mà nương theo Kim Mẫn Đình, sau đó là chuyển hẳn sang kiểu Koala ôm cây... làm cho Kim Mẫn Đình ngứa ngáy tay chân dữ dội, rề rề rà rà mãi mới đến được phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ tối đen còn Kim Mẫn Đình thì chẳng tiện tay để mà bật đèn, cô cứ vậy mà cẩn thận dìu Lưu Trí Mẫn về phía giường.
Vốn tưởng đến ngay bên giường là bình an vô sự rồi, ai có mà ngờ do Lưu Trí Mẫn giữ tay cô chặt quá nên lúc cô ấy nằm ịch xuống giường liền vô ý kéo theo Kim Mẫn Đình.
Cả đời của Kim Mẫn Đình chưa bao giờ nghĩ cảnh tượng trong mấy bộ phim bản thân xem sẽ vận lại vào đời cô.
Kim Mẫn Đình ngừng thở, bối rối muốn chống tay ngồi dậy lại bị Lưu Trí Mẫn ôm chặt. Cô muốn ngất lịm đi cho rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy - Winrina [Hoàn]
FanfictionLưu Trí Mẫn chạy khỏi Giang Nam vì muốn tránh các buổi xem mắt nhằm giữ nguyên cuộc sống độc thân của mình. Ai mà ngờ được lúc trở về từ Bắc Kinh đã không còn độc thân nữa... "Redamancy: tình yêu trọn vẹn, bạn yêu một người và người đó cũng yêu bạn"