Chapter 47: suýt thì...
________________________________________Trước khi Lưu Trí Mẫn dọn hẳn vào sống cùng Kim Mẫn Đình phải trở về Giang Nam thu xếp một số việc, cũng không dưới ba bốn ngày. Kim Mẫn Đình ở nhà chán khỏi phải nói, càng ngày càng muốn dính lấy Lưu Trí Mẫn nhiều hơn.
Lưu Trí Mẫn cũng chẳng khác Kim Mẫn Đình là mấy, ở Giang Nam cũng không yên. Trước là thông báo cho Lưu Khiêm, sau là thu xếp mấy quán ăn ở đó, tiếp đến là trình bày kết quả với Lưu Khiêm dự án ông giao cho Lưu Trí Mẫn đến Bắc Kinh hợp tác cùng công ty Kim Mẫn Đình. Và đủ cái loại chuyện khác chờ Lưu Trí Mẫn xử lý, nhiều chuyện như thế nên Lưu Trí Mẫn tận lực xử lí cho thật năng suất để sớm về bên người yêu.
Xong xuôi tất cả liền co chân chạy đến Bắc Kinh, muốn tạo chút bất ngờ nên không thông báo cho Kim Mẫn Đình.
Thường thì những bất ngờ kiểu này sẽ làm cho người muốn tạo bất ngờ bị bất ngờ ngược lại...
Lưu Trí Mẫn tay cầm bó hoa vừa mua đứng trước cửa chỉnh trang lại đầu tóc quần áo, đưa tay bấm chuông. Chuông vang một tiếng, lát sau cửa liền được mở ra.
Lưu Trí Mẫn nhìn thấy hình bóng Kim Mẫn Đình liền không lãng phí một giây nào tiến sát đến bên cô, một tay vòng lên câu lấy chiếc cổ vừa trắng vừa thon của Kim Mẫn Đình. Lưu Trí Mẫn cong môi cười, ánh mắt ngập tràn tình ý.
Kim Mẫn Đình nhìn người yêu xa cách mấy hôm nay đã đứng ở trước mặt mà cười ngây ngốc, theo thói quen vòng tay lên eo Lưu Trí Mẫn.
Ngay lập tức trong phòng khách, năm sáu con người tận lực im lặng, mong sao cho bản thân có thể hoá thành không khí. Nhưng không phải ai cũng như vậy được, Từ Cẩn Du bất ngờ đến nỗi đang uống nước cũng bị sặc, ho sặc sụa.
Kim Mẫn Đình nghe được tiếng ho mới chợt tỉnh táo lại, vội vã tách khỏi Lưu Trí Mẫn, miệng lí nhí hai chữ: "có người" suýt nữa thì hôn người ta rồi... Thật may.
Lưu Trí Mẫn lúc nãy chỉ thấy có mỗi Kim Mẫn Đình, không có hơi sức mà đi nhìn xung quanh thế nên hoàn toàn không nhìn thấy mấy người đang ngồi ở phòng khách. Từ chỗ của bọn họ có thể nhìn rõ ràng tình hình ở bên đây. Lưu Trí Mẫn không thể thuyết phục bản thân sẽ không có ai thấy, dù gì cơn ho của Từ Cẩn Du đã là bằng chứng tốt nhất rồi.
Lưu Trí Mẫn nhất thời ngại ngùng, mặt đo đỏ lên. Bây giờ giấu mặt đi đâu đây?
"Ôm thôi, còn chưa có làm gì. Đúng không?" Kim Mẫn Đình trông thấy Lưu Trí Mẫn ngại ngùng liền buồn cười, dắt tay cô ấy đi vào.
Mấy người ngồi ở đó tròn xoe mắt nhìn Kim Mẫn Đình cùng Lưu Trí Mẫn đi đến đây. Hèn chi lại thấy hôm đi chơi hai người này lạ đến vậy.
"Giới thiệu một chút, người yêu của tôi" Kim Mẫn Đình không biết đã mong ngóng bao lâu để được cầm chặt tay Lưu Trí Mẫn đi giới thiệu với từng người một, thời khắc này cả lời nói lẫn biểu cảm của Kim Mẫn Đình lạ lẫm đến nỗi ai cũng bất ngờ.
Nhìn Kim Mẫn Đình họ tự hỏi tại sao lại một người lại có thể hạnh phúc đến như thế? Giống như mọi ngôi sao trên vũ trụ đều chứa đựng trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Kim Mẫn Đình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Redamancy - Winrina [Hoàn]
أدب الهواةLưu Trí Mẫn chạy khỏi Giang Nam vì muốn tránh các buổi xem mắt nhằm giữ nguyên cuộc sống độc thân của mình. Ai mà ngờ được lúc trở về từ Bắc Kinh đã không còn độc thân nữa... "Redamancy: tình yêu trọn vẹn, bạn yêu một người và người đó cũng yêu bạn"